Lăng Bạch Ngôn hai tay đút vào trong túi quần, bước từng bước chân quyền lực đi qua ngang người Lưu Uyển Tiệp nhanh chóng đi đến chỗ Tiêu Lạc.
Nhìn thấy gương mặt ửng đỏ in hẳn dấu tay, trong lòng anh bắt đầu nổi sóng khẽ đưa tay lên xoa nhè nhẹ vào má Tiêu Lạc, ân cần hỏi :
_ Lạc Lạc bé yêu của anh, có đau lắm không ?
Tiêu Lạc tức thời đứng hình, Lăng Bạch Ngôn vậy mà thân mật với cô trước mặt nhiều người nhưng có điều cô rất thích.
_ Em không sao đâu
Nhận thấy Tiêu Lạc đã không sao, Lăng Bạch Ngôn mới yên tâm nhưng sau đó anh bất ngờ quay ngoắt nhìn Lưu Uyển Tiệp.
Lưu Uyển Tiệp khi nhận lấy ánh mắt của Lăng Bạch Ngôn nhìn cô ta như đang nhìn một cái thùng rác khiến cô ta có chút tổn thương.
Lăng Bạch Ngôn khẽ híp mắt lại, anh bất chợt nhếch môi cười khẩy sau đó gằn từng giọng nói :
_ Lạc Lạc ! cô ta đã dùng tay nào đánh em, thì cứ để anh đem tay đó ra hoàn trả
Nghe từng những lời nói của Lăng Bạch Ngôn phát ra, Lưu Uyển Tiệp sợ hãi đến mức mặt mày trắng bệch muốn nhấc chân bỏ chạy nhưng đôi chân đã run rẩy bẩy.
Bờ môi run run muốn nói chuyện nhưng lại không nói được chỉ biết đứng bất động tại chỗ, ngay cả Tiêu Lạc và Thẩm Dao cũng ngây người trước lời nói của anh.
Lăng Bạch Ngôn bất ngờ đưa tay soạng soạng vào trong túi áo vest như tìm thứ gì đó nhưng lại không thấy, mày anh bắt đầu nhướng lên.
Tiêu Lạc không nhịn được đành dè chừng hỏi :
_ Bạch Ngôn, anh đang tìm gì vậy ?
_ À, anh đang tìm găng tay
_ ...???
Tìm găng tay làm gì ? Tiêu Lạc khẽ nghiêng đầu khó hiểu, nhưng sau đó lại nghe giọng nghiêm túc của Lăng Bạch Ngôn.
_ Trầm Lăng, găng tay đâu ?
_ Dạ đây thưa Chủ tịch
Trợ lý Trầm Lăng nhanh chóng đưa một đôi găng tay màu đen cung kính đưa ra trước mặt anh, Lăng Bạch Ngôn nhận lấy sau đó đeo vào tay.
Nhìn hành động của anh thì Tiêu Lạc càng khó hiểu hơn, khẽ nhăn mặt kéo tay anh hỏi lần nữa.
_ Anh định làm gì vậy ?
Lăng Bạch Ngôn khẽ đẩy nhẹ tay cô ra, lại nhởn nhơ trả lời :
_ Yên tâm đi, anh sẽ không làm những hành động giết người đâu
Dứt lời, Lăng Bạch Ngôn bước từng bước lại gần chỗ Lưu Uyển Tiệp, chưa để cô ta kịp phản ứng thì đã bị anh nắm chặt lấy cằm và nâng lên.
_ Lưu Uyển Tiệp, tôi đã từng bỏ qua cho cô vậy mà cô lại xem nhẹ nó. Chậc, bàn tay này đã đánh vào mặt vợ tôi nhỉ ?
Không ngờ Lăng Bạch Ngôn nhanh chóng chập lấy một cánh tay phải của Lưu Uyển Tiệp rồi nâng lên, gương mặt cô ta càng rõ sợ sệt vội lắp ba lắp bắp lên tiếng.
_ Không...không...nếu tôi mà có mệnh hệ gì thì ba của tôi sẽ không bao giờ tha cho anh đâu
_ Chậc, Lưu Uyển Tiệp ơi Lưu Uyển Tiệp cô nghĩ rằng những lời uy hiếp của cô sẽ khiến tôi sợ hãi ư ? hình như cô nhầm lẫn gì đó rồi
_ Anh...
Lưu Uyển Tiệp nhất thời cứng họng, cô ta không tin Lăng Bạch Ngôn sẽ không sợ ba của cô ta, sắc mặt cô ta nhanh chóng đổi.
_ Bạch Ngôn, anh cũng chỉ vì cô tiện nhân trời sinh đó mà muốn đối đầu với ba em sao ?
Tiện nhân trời sinh ? nghe vào tai sao thấy khó chịu làm sao.
Rác...Rác
_ Áaaa...đừng...làm ơn buông ra
Lăng Bạch Ngôn không hề chừng chừ một phút mà thẳng thừng bẻ gãy cổ tay Lưu Uyển Tiệp, khiến cô ta kêu la thảm thiết nhưng cô ta càng kêu cứu anh lại càng dùng sức bẻ gãy cái xương tay cô ta.
Tiêu Lạc và Thẩm Dao khi nhìn thấy một màn cảnh tượng kinh dị này thì không khỏi há hốc mồm kinh ngạc lại vừa sợ hãi.
Sắc mặt vì đau đớn đến tột cùng của Lưu Uyển Tiệp mà trở nên xanh xao trắng bệch, nước mắt bắt đầu ứa ra rất nhiều.
Cô ta nghiến răng khó khăn lên tiếng cầu xin :
_ Bạch Ngôn...xin anh hãy tha cho em...em biết lỗi rồi và sẽ không gây khó dễ cho Tiêu Lạc nữa...Aaa
_ Muộn rồi
Trái với lời cầu xin của Lưu Uyển Tiệp ngược lại Lăng Bạch Ngôn vẫn vẫn dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn cô ta và không có ý định buông tha cho cô.
Nhìn thấy Lưu Uyển Tiệp không trụ được nữa Tiêu Lạc nhất thời lưỡng lự nhưng sau cùng lại nhỏ giọng lên tiếng.
_ Bạch Ngôn, hay tha cho cô ta đi
Lăng Bạch Ngôn trong phút chốc sững sờ, sức lực ở tay khẽ buông lỏng nhưng nhanh chóng buông thõng cổ tay Lưu Uyển Tiệp ra.
Với anh, lời của vợ chính là thánh chỉ nếu không nghe lệnh thì sẽ bị trảm quyết.
_ Còn may là tôi chưa đem cô đi nấu đấy, giờ thì cút đi đừng làm bẩn con mắt của tôi
Lăng Bạch Ngôn khẽ hừ lạnh, ngay sau đó anh nhanh chóng gỡ găng tay ra và thẳng tay vứt vào thùng rác rồi quay người về phía Tiêu Lạc, sắc mặt anh liền nhanh chóng dịu dàng lại.
_ Vợ ơi, anh đưa em về nhà trước nhé
Tiêu Lạc trong lúc vẫn ngây người bất động nhưng khi nghe giọng nói trầm ấm của Lăng Bạch Ngôn, cô mới hoàn hồn lại rồi ựng ờ gật đầu.
Nhưng trước khi rời khỏi trung tâm thương mại Lăng Bạch Ngôn quay sang nhìn trợ lý Trầm Lăng nghiêm giọng ra lệnh :
_ Trầm Lăng, trong vòng ba mươi giây cậu nhất định phải khiến nền móng kinh tế của Lưu Thị biến mất khỏi Lạc Thành hoàn toàn và không ngóc đầu lên nữa
_ Đã rõ thưa Chủ tịch
Trợ lý Trầm Lăng nhanh chóng cung kính cúi đầu nhận lệnh, còn Lăng Bạch Ngôn thì không nói gì chỉ bình thản choàng eo Tiêu Lạc mà rời đi.
Cô nàng Thẩm Dao nhìn bóng lưng Tiêu Lạc rời đi mà câm nín, cô thế mà theo chồng về nhà mà quên mất đứa bạn thân này.
Trợ lý Trầm Lăng thấy thế liền tốt bụng lên tiếng :
_ Khụ, hay tôi đưa cô về nhà
_ Thôi được
Về đến nhà nhưng Tiêu Lạc vẫn chưa hết bàng hoàng, cô vẫn không ngờ Lăng Bạch Ngôn lại có một mặt đáng sợ như vậy nhưng nếu một ngày anh sẽ dùng bộ mặt đó làm vậy với cô.
Bất giác cả Tiêu Lạc khẽ rùng mình lên một cái, sau đó lại điên cuồng lắc đầu.
_ Không đâu, anh ấy sẽ không làm với mình đâu
Cạch.
Lăng Bạch Ngôn khẽ đẩy cửa bước vào trên tay đang cầm một hộp thuốc thoa, nhìn thấy anh cô nhất thời co người.
Thấy hành động lạ thường này của cô, Lăng Bạch Ngôn bỗng nhận ra ngay. Có lẽ anh nên tiết chế cảm xúc lại mới nên, đi lại chỗ cô khẽ ngồi xổm xuống.
_ Lạc Lạc, em sợ anh sao ?
_ ...
Tiêu Lạc im lặng nhưng sau đó lại mím lại lắc đầu, Lăng Bạch Ngôn khẽ thở hắt ra giải thích.
_ Anh biết hiện tại em đang nghĩ gì, nhưng em hãy nhớ kỹ rằng anh sẽ không làm vậy với em mà chỉ làm với những kẻ làm em tổn thương
Hai mắt Tiêu Lạc tròn xoe nhìn anh, nhưng trong lòng nhất thời hứng khởi, bất giác hỏi lại anh.
_ Anh nói thật chứ ?