Sáng hôm sau….
Hàn Thiên Lãnh được xuất viện, anh vừa đi vừa nói với thư kí Hoàng.
– “Xem thử Mộc Nhiên cô ấy đang muốn làm gì?”
Thư kí Hoàng nói:”Hàn tổng, Diệp tiểu thư đang cho người lôi kéo hết khách hàng ở chỗ ta, còn có một số hợp đồng chuẩn bị kí đều bị cô ấy mua chuộc rồi”.
Hàn Thiên Lãnh ngồi vào trong xe:”Giúp cô ấy một tay, nhưng đừng để cô ấy biết.”
– “Nhưng Hàn tổng, đó đều là khách hàng quen ở chỗ chúng ta…”
Hàn Thiên Lãnh nhắm mắt lại, nghỉ ngơi:”Cứ làm theo lời tôi đi, nếu cô ấy gặp khó khăn gì nhớ nhanh chóng giải quyết giúp cô ấy.”
Thư kí Hoàng gật đầu rồi lái xe về công ty. Anh ngồi vào bàn làm việc của mình.
– “Hợp đồng giữ công ty chúng ta và công ty của cô ấy đâu?”
Thư kí Hoàng nói:”Hôm qua Diệp tiểu thư đã hủy rồi ạ, cô ấy nói là sẽ bồi thường.”
– “Không cần đâu, anh đi làm việc của mình đi.”
Thư kí Hoàng đi ra ngoài, anh khẽ nhấc tay lên nhưng cánh tay vẫn còn đau khiến anh cau mày lại.
Bên kia, thư kí Lâm đi vào.
– “Diệp tổng, các khách hàng bên Thịnh Hồng đã đồng ý về công ty chúng ta rồi, họ rấy dễ dàng chấp thuận.”
Mộc Nhiên cau mày:”Dễ dàng chấp thuận sao?”
– “Phải.” Thư kí Lâm nói.
Mộc Nhiên gật đầu:”Nếu vậy thì quá tốt rồi, làm việc cẩn thận, đừng để bên đó tra ra được.”
– “Còn nữa, sắp tớp Thịnh Hồng tung ra sản phẩm mới phải không?” Cô hỏi.
Thư kí Hoàng gật đầu, Mộc Nhiên nói tiếp:”Điều tra địa chỉ của thiết kế thời trang bên đó, chúng ta gặp mặt nói chuyện một lát.”
– “Vâng.”
Đến chiều, người thiết kế thời trang bên công ty anh đồng ý gặp Mộc Nhiên, hai người hẹn nhau tại một quán cafe.
– “Chào Diệp tổng.” Cô ta nói.
Mộc Nhiên mỉm cười:”Chúng ta đều biết nhau rồi, không cần giới thiệu nhiều, chúng ta vào vấn đề chính luôn nhé.”
– “Được, cô cứ nói đi.” Cô ta gật đầu, nói.
Ngày hôm sau, trên dưới Thịnh Hồng đều đang tất bật chuẩn bị cho buổi công bố sản phẩm mới nhất. Các công ty cũng được mời tham dự, trong đó cũng có Mộc Nhiên.
Cô một thân váy màu hường đi vào, từ đầu cô đã thu hút được rất nhiều ánh nhìn của mọi người. Những nhà báo nhanh chóng vây lấy cô.
– “Xin hỏi tiểu thư, cô là tổng tài của tập đoàn Top Fashion bên Pháp phải không ạ?”
Mộc Nhiên mỉm cười trước ống kính:”Phải, là tôi.”
– “Vậy tại sao hai năm nay cô luôn giấu đi thân phận này?”
Mộc Nhiên vén tóc lên mang tai:”Tôi vốn là người gốc Trung Quốc, ba năm trước cuộc đời tôi gặp một ngã rẽ rất lớn, nếu không nhờ vào một người thì ngày hôm nay tôi đã không có mặt ở đây. Nên vì thế tôi cảm thấy mình chưa xứng được với người đó nên tôi giấu đi thân phận này, đợi một ngày phát triển hơn sẽ lộ diện.”
– “Vậy xin hỏi Diệp tổng, người đó có phải là chồng sắp cưới của cô không?”
Hàn Thiên Lãnh nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, tim anh như ngừng đập vì chờ đợi câu trả lời của cô.
Mộc Nhiên nhìn anh:”Phải, anh ấy là chồng sắp cưới của tôi.”
– “Vậy vị tiên sính đó là ai vậy ạ?”
Mộc Nhiên cười:”Hiện tại anh ấy đang ở Pháp, anh ấy là…”
– “Bà xã, em định giới thiệu anh sao?” Lúc này Lý Thiên Vỹ một thân âu phục màu xanh đi đến ôm lấy eo cô.
Mộc Nhiên bất ngờ nhìn anh…
Tim của Hàn Thiên Lãnh trùng xuống, thì ra hai người họ đã là một đôi. Anh cười chua xót, đến cuối cùng kẻ đáng thương nhất chính là anh.
– “Lý tiên sinh, thì ra là anh.”
Hàn Thiên Lãnh xoay người bỏ đi, ánh mắt Mộc Nhiên vô tình hướng theo anh. Không biết vết thương của anh thế nào rồi?
Không hiểu sao cô bây giờ lai sợ anh hiểu lầm.
– “Quý vị, đã đến giờ nội đung chính của buổi lễ hôm nay được công bố.”
MC lên nói và giới thiệu một sản phẩm mới với tiêu đề là “Trang phục mùa đông”. Tiếng nhạc bật lên, những người mẫu bắt đầu bước đi uyển chuyển ra ngoài.
– “Sao trang phục lại có phần quen quen?”
– “Phải đó, không phải những trang phục này đều giống hàng chợ sao?”
– “Phải, nhìn xem, thật quen mắt.”
Mọi người bắt đầu bàn tán, thư kí Hoàng cau mày vội đi đến nói nhỏ vào tai anh. Anh nhẹ giọng nói:”Đi tìm người thiết kế của chúng ta đến đây.”
– “Vâng.” Anh ta nói rồi quay người bước đi.
Thư kí Hoàng vội vàng đi đến:”Hàn tổng, người thiết kế của chúng ta mất tích rồi.”
Anh cau mày, nếu như vậy thì…
Anh đứng dậy đi về phía sân khấu:”Xin lỗi quý vị, đều là do sơ suất của công ty tôi nên mới dẫn đến vấn đề này.”
– “Sơ suất cái gì chứ? Đây rõ ràng là ăn cắp ý tưởng.”
– “Phải, thật đáng khinh.”
Các nhà báo, phóng viên vội chụp anh:”Hàn tổng, công ty anh ăn cắp ý tưởng thật sao?”
– “Việc này chả nhẽ anh không biết hay sao?”
– “Hàn tổng, anh có thể cho chúng tôi biết vì sao lần này anh lại quyết định ăn cắp ý tưởng của công ty khác không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!