Hơi thở thuộc về Chu Dịch Phong bỗng chốc bao trùm khắp khoang miệng An Mạc Hạ.
An Mạc Hạ sững sờ ngay tại chỗ, nhất thời không biết phải đẩy người đàn ông trước mặt ra, chỉ đờ đẫn trợn tròn hai mắt, nhìn khuôn mặt điển trai của anh, ánh mắt hơi say đang khép lại, lông mi còn dài và đẹp hơn con gái.
Lúc này, An Mạc Hạ cảm thấy hơi mê đắm.
Cho đến khi chuông điện thoại bên ngoài vang lên, An Mạc Hạ mới hoàn hồn, dùng toàn bộ sức lực đẩy người đàn ông trên người mình ra.
Sau đó phi nhanh ra khỏi bồn tắm, quấn khăn quanh người chạy khỏi nhà vệ sinh.
Chuông điện thoại trong phòng khách vang lên không ngừng, là của Chu Dịch Phong, người lúc này gọi điện thoại cho anh là Sở Mạn Doanh.
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ nhanh chóng chạy về phòng, trong lòng cảm thấy hơi chua xót buồn bực.
Nụ hôn này giữa cô và Chu Dịch Phong là cái thá gì chứ!
Tối nay An Mạc Hạ mất ngủ, không chỉ vì nụ hôn trong phòng tắm, mà vì sau khi Chu Dịch Phong nhận được cuộc điện thoại kia, anh bỏ đi ngay trong đêm, đồng thời sáng ngày hôm sau vẫn không quay lại.
An Mạc Hạ tỉnh dậy như thường, làm một bàn đồ ăn sáng thịnh soạn, hôm nay cô làm bữa sáng kiểu Trung, có cháo, quẩy, trứng chiên, thêm hai chiếc bánh cà rốt khoai tây.
Có điều không có ai động đến bàn đồ ăn này, Chu Dịch Phong không ở đây, còn cô không có hứng ăn.
An Mạc Hạ nhìn bàn đồ ăn liền thở dài, sau đó cô ăn mặc trang điểm dựa theo cách Aaron dạy cô hôm qua, thực ra có mấy chỗ cô không nhớ kỹ, vậy nên cô liền gọi điện hỏi Aaron.
Hôm nay Aaron không bận, sau khi nhận điện thoại của An Mạc Hạ liền giải thích cho cô vô cùng cặn kẽ.
"Aaron đại thần, hôm nay anh bận không?", khi chuẩn bị cúp máy, An Mạc Hạ không kìm được hỏi.
"Cũng bình thường, chỉ nhận mấy việc vặt, có điều đều là minh tinh hạng ba, trễ tí cũng được".
"Hôm nay Sở Mạn Doanh tạm thời dừng tất cả công việc sao?"
"Đúng vậy, cô ấy cảm thấy không khỏe, nghe nói đêm qua đi viện, có thể một thời gian nữa mới làm việc tiếp được, vừa hay tôi cũng có mấy ngày rảnh rỗi, nếu như có gì cần hỏi cô có thể hỏi luôn, sau này khéo tôi không có thời gian bắt máy của cô".
"Được, cảm ơn đại thần".
An Mạc Hạ cúp máy, trong lòng lại cảm thấy khó chịu, nếu như cô đoán không sai, tối qua Chu Dịch Phong ra ngoài tìm Sở Mạn Doanh.
Tối qua cô còn ôm chút hy vọng, hy vọng Chu Dịch Phong chỉ tạm thời có chuyện.
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ tự cười chế giễu bản thân, sao dạo này cô cứ lo lắng cho Chu Dịch Phong vậy, anh vốn là một tay chơi, cô đâu phải bây giờ mới biết.
An Mạc Hạ lắc đầu, bước ra khỏi phòng.
Dựa theo sự hướng dẫn của Aaron, An Mạc Hạ từng bước thay đổi các khuyết điểm trên mặt mình, sau đó đổi sang bộ quần áo tự tay Aaron chọn cho cô.
Vừa thanh thuần lại xen lẫn chút gợi cảm, đôi chân dài trắng nõn nà của cô lộ ra.
An Mạc Hạ đứng trước gương, trang điểm xong mặc dù không được hoàn hảo như Aaron làm, nhưng cũng được bảy tám phần, dáng vẻ này đi ra ngoài có nói thế nào cũng là một người đẹp.
Cô gái mỉm cười trước gương sau đó mới cầm túi lên bước ra khỏi cửa.
Cô tính toán kỹ lưỡng rồi, mấy ngày nay, việc cô phải làm là đi ra ngoài lượn vài vòng, học từng cử chỉ hành động của mấy người đẹp khí chất.
Trên đường đến đây, ánh mắt của An Mạc Hạ thường nhìn về phía mấy cô gái xinh đẹp, nhưng cô không nhận ra trong mắt người ngoài, cô cũng là một mỹ nữ xinh đẹp.
Người qua đường dù là nam hay nữ đều không kìm được mà nhìn cô thêm mấy lần, đặc biệt là đôi chân dài mê người của cô.
Trong đó bao gồm một đôi nam nữ ở không xa.
Cô gái khoác tay anh chàng, cô ta như chim non e ấp trong lòng mẹ, cô ta nép người vào cánh tay anh ta, vốn đang vui vẻ nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của ánh chàng đang nhìn về phía An Mạc Hạ cách đó không xa.
Cô gái hơi mất hứng.
"Doãn Hâm, những gì em nói với anh, anh có nghe không?"
Giang Doãn Hâm lúc này mới hoàn hồn: "Tô Nghi, em vừa nói gì cơ?"
"Em vừa nói, hôm nay anh thành công tiếp nhận một vụ án lớn, chúng ta có nên đi đâu đó ăn mừng không?"
"Ừ, tùy em, em thấy thế nào cũng được".
"Tùy tiện thế, trước kia anh đâu có vậy, Giang Doãn Hâm anh còn thích em không thế?", Bạch Tô Nghi dừng bước, khó chịu trợn mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
"Sao lại không, trong lòng anh chỉ có em thôi", Giang Doãn Hâm nói xong, liền đẩy cánh tay đang chắn trước mặt mình ra.
"Anh đừng lừa em, anh thích em còn đi nhìn người phụ nữ khác", Bạch Tô Nghi đang nói, bỗng vô tình nhìn thấy An Mạc Hạ đứng đằng xa: "Có phải đàn ông chỉ cần nhìn thấy phụ nữ đẹp đều vậy không?".