Chu Dịch Phong không khách khí với An Mạc Hạ, gọi Lafite 1982 thật.
An Mạc Hạ đau lòng nhìn nhân viên phục vụ gọi món, hạ quyết tâm tháng sau nhất định phải cắn răng ăn mì gói, hơn nữa lúc trước cô còn mượn Chu Dịch Phong một trăm ngàn, có vẻ muốn trả sạch khoản tiền này vẫn cần một khoảng thời gian dài nữa.
Vẻ mặt An Mạc Hạ không thoát được khỏi mắt Chu Dịch Phong, anh mỉm cười nhìn người phụ nữ ngồi đối diện với mình, thực sự không hiểu cô đang nghĩ gì.
Bảo An Mạc Hạ toan tính, anh thực sự không thấy đúng, nghĩ gì đều hiện hết lên mặt, hơn nữa núi vàng đang đứng ngay cạnh mà chẳng hề tính đến, cả ngày cứ tiết kiệm, nếu như bạn anh mà biết vợ anh ngày nào cũng nghĩ cách giúp anh tiết kiệm tiền thì chắc cười anh thối mũi mất. Hôm nay khó lắm mới thay đổi, vậy mà vẫn chột dạ như thế, giống như làm chuyện gì sai trái vậy, đúng là khiến người ta vừa thấy tức vừa buồn cười.
"Mạc Hạ, sao vậy, trông em có vẻ không vui, có phải tiếc tiền không?", Chu Dịch Phong thấy vậy liền lơ đễnh hỏi, nhưng trong mắt hiện lên ý cười.
"Tôi, tôi đâu có!", An Mạc Hạ hét lớn cãi lại, nhưng càng nói to thì càng chứng minh cô chột dạ, nếu bảo cô không tiếc tiền thì là giả, cô sống đến từng này tuổi rồi, đây vẫn là lần đầu cô ăn một bữa hết mấy trăm nghìn, nghĩ thôi cũng đau hết cả lòng mề.
"Vậy thì tốt, nếu không tôi ăn cũng không yên lòng", Chu Dịch Phong giả bộ nói: "Nếu như em không đủ tiền, tôi không ngại để em dùng thẻ đen của tôi, dù sao thẻ đó cũng đâu để làm cảnh". Giọng điệu của anh nghe có vẻ khá bình thường nhưng khiến người nghe cảm thấy hơi khó chịu.
An Mạc Hạ lập tức cảm nhận được, cô thầm thè lưỡi, dù thế nào cô không cũng không muốn dùng tấm thẻ đó, đừng nói đến quan hệ giữa cô và Chu Dịch Phong chưa rõ ràng, cho dù họ thực sự ở bên nhau, cô cũng không muốn tùy tiện dùng tiền của anh.
Cô đã quen tự mình nỗ lực, hơn nữa phụ nữ dựa vào đàn ông để sống thường không có bản lĩnh.
Vậy nên An Mạc Hạ không tiếp lời, khẽ ho chuẩn bị chuyển chủ đề, vừa hay lúc này nhân viên phục vụ mang món họ gọi và chai rượu vang đến, cô mượn cớ này bảo phục vụ mở rượu, sau đó đích thân rót đầy ly cho Chu Dịch Phong, đưa cho người đàn ông ngồi đối diện rồi rót cho mình một ly, lúc này cô mới cười nói: "Chu Dịch Phong, chúng ta cạn một ly đi, lần trước anh cứu tôi, tôi còn chưa cảm ơn anh tử tế, ly này coi như tôi cảm ơn anh".
Chu Dịch Phong mỉm cười, sau đó nâng ly rượu lên, cụng ly với cô.
Chẳng bao lâu sau hai người đã uống cạn rượu trong ly của mình, mặt An Mạc Hạ ửng đỏ.
Cô vốn không giỏi uống rượu, ngày thường một ly là gục, nếu không vì hôm nay cô khá vui, lại thêm giá của chai rượu không hề rẻ, An Mạc Hạ mới nổi hứng nếm thử, nếu không sẽ không có chuyện cô uống một phát cạn ly đâu, đầu cô lúc này hơi quay cuồng, có điều cô vẫn khá tỉnh táo.
Chu Dịch Phong đương nhiên không biết điều này, anh từ từ rót thêm một ly cho cô, lần này anh mở miệng nói: "Bà chủ An, lần này đến lượt tôi kính rượu em, cảm ơn em đã mời tôi ăn cơm".
An Mạc Hạ nhìn thấy ly rượu bưng đến trước mặt mình, do dự một lát, sau đó nhìn khuôn mặt hào hứng của anh, cuối cùng không nỡ từ chối lòng tốt của anh, liền cụng với anh một ly.
Sau ly thứ hai, mắt An Mạc Hạ hơi hoa lên, đầu óc cũng mơ màng, cô vội vàng ăn mấy miếng steak trước mặt mới đỡ hơn chút.
Chu Dịch Phong phía đối diện cũng đang nho nhã cắt thịt bò, động tác của anh lưu loát, nho nhã như đang chế tạo một tác phẩm nghệ thuật, kết hợp cùng ánh nến lung linh trên bàn và bầu trời đầy sao, khiến cho Chu Dịch Phong trông như một bức tranh sơn dầu, làm người ta không thể rời mắt nổi.
Không biết có phải vì men rượu không, hay vì An Mạc Hạ đang chìm đắm trong cảnh đẹp, cô không kìm được khen một câu: "Chu Dịch Phong, có ai từng khen anh trông giống như một vị thần không?"
Chu Dịch Phong cắt xong thịt bò, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ với hai gò má ửng đỏ, mặc dù có không ít người khen anh, nhưng đây là lần đầu tiên An Mạc Hạ khen anh, khiến anh cảm thấy vui vẻ, anh không kìm được cười lớn.
"Em cảm thấy tôi đẹp lắm sao?", Chu Dịch Phong vui vẻ hỏi cô.
An Mạc Hạ không hề do dự gật đầu: "Ừ, anh là người đàn ông đẹp trai nhất tôi từng gặp".
"So với bạn trai cũ Giang Doãn Hâm của em thì sao?", Chu Dịch Phong bình tĩnh hỏi, bây giờ anh có thể thấy được An Mạc Hạ say rồi, người ta có câu rượu vào lời ra, anh đột nhiên rất hiếu kỳ không biết trong lòng cô, anh và Giang Doãn Hâm ai quan trọng hơn.
Nhưng điều khiến Chu Dịch Phong thất vọng là, An Mạc Hạ không hề trả lời anh ngay, mà nghiêm túc suy nghĩ một lúc.
Chu Dịch Phong vốn cho rằng An Mạc Hạ sẽ uyển chuyển trả lời, không ngờ cô lại thẳng thắn nói: "À, tôi cảm thấy Giang Doãn Hâm không xứng để so sánh với anh, vậy nên tôi không so".
Tiếng cười vui vẻ không hề phòng bị phát ra từ miệng Chu Dịch Phong, ánh mắt khi nhìn cô sâu không thấy đáy, mắt anh sáng rực lên khiến người ta khiếp sợ, khiến An Mạc Hạ suýt nữa chìm đắm trong đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!