Cảm giác được tay mình trống không, sắc mặt Bạch Tô Nghi lập tức trở nên khó coi, ánh mắt khi nhìn An Mạc Hạ cũng tràn đầy lửa giận, cô ta không biết chuyện Giang Doãn Hâm bí mật đi tìm An Mạc Hạ, chứ đừng nói đến cảnh cáo An Mạc Hạ.
"An Mạc Hạ, con khốn này, cô đừng có chia rẽ chúng tôi, tôi chẳng hiểu cô đang nói cái gì cả, không ngờ cô lại ti tiện, không biết xấu hổ đến vậy, dám chia rẽ quan hệ của tôi và Giang Doãn Hâm!", nói xong Bạch Tô Nghi liền tiến lên, thử kéo tay Giang Doãn Hâm.
"Doãn Hâm, anh đừng nghe An Mạc Hạ nói vớ vẩn, mọi chuyện không như cô ta nói đâu, em không cảnh cáo cô ta, càng không gọi cô ta đến khách sạn".
Giang Doãn Hâm nghi ngờ nhìn Bạch Tô Nghi, nhưng cuối cùng lại nhìn về phía An Mạc Hạ, dường như anh ta rất để ý đến việc ngày hôm đó An Mạc Hạ không đến công viên tìm anh ta, sau đó lại hỏi: "Vậy nên ngày hôm đó em không đến, chẳng nhẽ không phải vì em không quan tâm đến tôi sao?"
An Mạc Hạ giả bộ tủi thân nhìn Bạch Tô Nghi, sau đó mới gật đầu nói: "Đúng vậy, Doãn Hâm, biết anh không vui, tôi thật sự muốn lập tức đến trước mặt anh, an ủi anh như xưa nhưng..."
Nghĩ đến đây, giọng An Mạc Hạ rõ ràng bé hơn, cô tự cười khẩy, buồn bã nói: "Tôi không phải bạn gái anh, vậy thì có tư cách gì đi tìm anh chứ".
Giang Doãn Hâm bị An Mạc Hạ nói mà sững sờ, sắc mặt lộ ra vẻ phức tạp, há miệng muốn nói gì đó nhưng nhìn Bạch Tô Nghi đứng bên lại do dự không nói ra.
Hành động nhỏ này của Giang Doãn Hâm bị An Mạc Hạ nhìn thấy hết, cô bất giác nhếch khóe miệng.
Bạch Tô Nghi đứng bên đã sớm tức đến mức mặt mày tái mét từ lâu rồi, chỉ muốn nghiến vỡ hàm răng, hơn nữa Giang Doãn Hâm cứ nhìn An Mạc Hạ bằng ánh mắt tràn ngập tình ý, càng khiến cô ta phát điên, lập tức hét vào mặt An Mạc Hạ: "An Mạc Hạ, tôi biết cô không biết xấu hổ, không ngờ cô lại không biết xấu hổ đến mức này, cô đừng có đứng đây hãm hại tôi, tôi bảo cô đến khách sạn để cô chết tâm lúc nào".
"Tô Nghi, nếu như không phải cô nói cho tôi, sao tôi có thể tình cờ xuất hiện ở chỗ này được", An Mạc Hạ lạnh lùng nói, vừa nói xong câu này, vẻ hoài nghi trên khuôn mặt Giang Doãn Hâm dần biến thành khẳng định, anh ta đã hoàn toàn tin cô.
An Mạc Hạ nói tiếp: "Xin lỗi, tôi biết mình không nên xuất hiện trước mặt hai người, tôi nên nhìn hai người bước ra khỏi khách sạn, sau đó làm theo những gì Tô Nghi mong chờ, chết tâm với Giang Doãn Hâm, nhưng tôi phát hiện ra cho dù như vậy tôi vẫn không thể bỏ cuộc", nói đến đây, An Mạc Hạ cười gượng một tiếng, khóe mắt khẽ nhỏ lệ: "Có điều có bỏ cuộc hay không là chuyện của tôi, tôi sẽ không phá hoại tình cảm của hai người, chỉ là không muốn Giang Doãn Hâm hiểu lầm tôi, tôi không..."
An Mạc Hạ còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy "bốp" một tiếng, cái tát của Bạch Tô Nghi giáng thẳng lên mặt cô, mặt cô bị tát lệch sang một bên, trên gò má trắng nõn của cô hiện lên dấu năm đầu ngón tay, trông rất đáng sợ.
An Mạc Hạ lạnh lùng hừ một tiếng, quả nhiên Bạch Tô Nghi hành động đúng như cô đoán, được lắm!
Khổ nhục kế bao giờ cũng khiến người ta động lòng, An Mạc Hạ nói nhiều như vậy mục đích là để Bạch Tô Nghi đánh cô, hơn nữa Giang Doãn Hâm mặc dù cặn bã, nhưng rất phản cảm với việc phụ nữ đánh nhau giữa nơi công cộng, vậy nên Bạch Tô Nghi ra tay thế này lập tức khiến Giang Doãn Hâm cảm thấy khó chịu, ánh mắt nhìn Bạch Tô Nghi thêm vài phần tức giận khó chịu.
"Bạch Tô Nghi, cô nổi điên cái gì vậy, Mạc Hạ chỉ muốn nói lời trong lòng ra, cô ấy đắc tội cô chỗ nào? Mà cô phải đánh cô ấy?", Giang Doãn Hâm lập tức đỡ lấy cơ thể lảo đảo của An Mạc Hạ, cuối cùng mặc kệ Bạch Tô Nghi, tức giận chỉ trích cô.
Nhưng Bạch Tô Nghi đang nổi giận nghe thấy lời Giang Doãn Hâm, không những không kiềm chế, ngược lại còn ép sát An Mạc Hạ, lại giơ tay lên, muốn tát vào má phải của cô, có điều lần này còn chưa đánh được đã bị Giang Doãn Hâm không khách khí đẩy ra.
"Bạch Tô Nghi, cô đừng có không biết xấu hổ, tôi và Mạc Hạ còn cần thể diện, đây là chỗ công cộng, không phải nơi để cô phát điên! Lúc trước sao tôi không nhận ra cô là dạng đàn bà chanh chua như vậy, vẻ hiền dịu thục nữ lúc trước đâu rồi!"
Bạch Tô Nghi bị Giang Doãn Hâm đẩy ra, loạng choạng ngồi phịch xuống đất, dùng vẻ mặt không thể hiện nổi nhìn người đàn ông trước mặt.
"Doãn Hâm, anh vì con khốn An Mạc Hạ mà đẩy em sao? Con khốn này đang chia rẽ chúng ta, em đánh cô ta là chuyện đương nhiên, anh dựa vào cái gì mà nói em?"
"Được rồi được rồi, đừng có mở miệng ra là con khốn này con khốn nọ, cô xem xung quanh kìa, bao người đang nhìn cô, tôi cứ tưởng cô là người có tri thức, không ngờ cô thô lỗ như vậy, hơn nữa mồm miệng toàn lời thô tục, chẳng giống phụ nữ, lần này cô quá đáng quá rồi đó, cô tỉnh táo lại cho tôi!", khi nói, Giang Doãn Hâm không nhìn Bạch Tô Nghi lấy một cái, cẩn thận đỡ An Mạc Hạ ra khỏi khách sạn.
Đằng sau lưng vang lên giọng nói tức giận của Bạch Tô Nghi: "Giang Doãn Hâm, anh vứt bạn gái của mình ở đây, ôm bồ nhí rời đi, con khốn An Mạc Hạ, rốt cuộc mày cho Giang Doãn Hâm ăn bùa mê thuốc lú gì vậy, anh đừng quên, anh được như ngày hôm nay, đều là nhờ sự giúp đỡ của nhà họ Bạch em..."