An Mạc Hạ nằm trong lòng Chu Dịch Phong một lúc, cũng dần hồi phục tâm tình kích động ban nãy, lúc này mới cảm thấy người mình nóng ra dị thường.
Chết rồi! Cô bị người ta bỏ thuốc rồi!
Chu Dịch Phong phát hiện ra An Mạc Hạ có gì không ổn, thả tay cô ra, ánh mắt sâu thâm nhìn An Mạc Hạ: "Sao vậy?"
Còn không đợi An Mạc Hạ trả lời, Chu Dịch Phong thấy mặt cô đỏ dị thường, phát hiện ra cô có vấn đề, đôi lông mày anh tuấn nhíu chặt lại.
"Chu Dịch Phong, tôi...", An Mạc Hạ mím chặt môi, cố gắng khống chế bản thân không để mình ôm lấy người đàn ông trước mặt: "Đưa tôi vào phòng tắm, tôi phải đi dội nước lạnh như lần trước!", An Mạc Hạ cố gắng dùng chút lý trí còn sót lại, thét lên.
Chu Dịch Phong không nói gì, nghe lời bế An Mạc Hạ từ trên giường lên, đôi chân dài đi về phía phòng tắm.
Phòng tắm trong nhà nghỉ rất nhỏ, không có bồn tắm lớn, chỉ có một chiếc vòi hoa sen cũ nát.
Chu Dịch Phong khó chịu, nghĩ không biết có nên đưa An Mạc Hạ đến khách sạn bên cạnh tốt hơn không, nhưng nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của cô, anh lập tức từ bỏ suy nghĩ kia, cho dù khó chịu, anh vẫn cầm vòi hoa sen trên tường lên, bật nước lạnh, dội lên đầu An Mạc Hạ.
Cảm giác lạnh lẽo khiến đầu óc An Mạc Hạ khôi phục hơn chút, nhưng cảm giác lạnh lẽo này khiến cô không kìm được rùng mình.
An Mạc Hạ nghiến chặt răng mới có thể ép mình không bỏ chạy ra khỏi dòng nước lạnh buốt.
Rời khỏi chiếc chăn đang bao quanh người mình, nửa người trên của An Mạc Hạ chỉ còn chiếc áo ngực màu hồng, nhưng đầu óc mơ màng khiến cô không có đủ sức lực nghĩ nhiều, cảnh xuân lộ hết, khiến cho Chu Dịch Phong càng kích động hơn.
Chu Dịch Phong đứng bên cầm vòi hoa sen mà yết hầu cử động lên xuống, đôi mắt đen kịt như hang tối.
Cảnh xuân ở ngay trước mắt, hơn nữa phía trước còn là người phụ nữ anh yêu, anh không có phản ứng thì chắc không phải người đàn ông bình thường, nhưng lý trí đã giúp Chu Dịch Phong khống chế lại bản thân mình, cố gắng không nhìn làn da trắng nõn như ngọc của cô.
Nước lạnh xối một hồi, An Mạc Hạ thực sự không chịu được nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, Chu Dịch Phong đứng bên cũng không muốn An Mạc Hạ chịu khổ thêm nữa, anh tắt vòi hoa sen, sau đó lại lấy khăn tắm ở bên cạnh lau sạch nước trên người cô, giờ mới nói: "Lên giường nằm đi".
An Mạc Hạ mơ hồ nhìn Chu Dịch Phong, sau đó gật đầu, đi về phía giường theo bản năng, nhưng chưa đi được hai bước, chân đã mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, cảm giác khô nóng dị thường lại xông lên.
Vậy nên khi Chu Dịch Phong đỡ tay cô, An Mạc Hạ lập tức như người chết khát trong sa mạc tìm được ốc đảo, không kìm được vòng cánh tay mình lên chiếc cổ thon dài của anh, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn anh: "Chu Dịch Phong, anh thích tôi sao?"
Mắt Chu Dịch Phong lóe lên vẻ nghi ngờ, nhưng sau đó chợt chuyển thành vẻ phức tạp, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm người phụ nữ với khuôn mặt đỏ bừng nhưng vô cùng cuốn hút ở trước mặt.
"Thích lắm", một lúc sau, Chu Dịch Phong mới đáp.
An Mạc Hạ mím môi, dường như dùng hết tất cả dũng khí cả đời này mới nói ra được: "Vậy anh có thể giúp tôi không, lần tôi cảm giác được không thể dùng nước lạnh để giải quyết rồi".
"Mạc Hạ, em biết mình đang nói gì không?", Chu Dịch Phong run rẩy hỏi.
An Mạc Hạ gật đầu, mặc dù đầu óc cô không quá tỉnh táo, nhưng cô vẫn biết mình đang làm gì, cô mím chặt môi mình, vốn muốn chủ động hôn lên môi anh, nhưng Chu Dịch Phong lại bất ngờ quay mặt.
"An Mạc Hạ, em thích tôi không?", giọng Chu Dịch Phong vang khắp căn phòng.
"Hở?", nhìn thấy mình chủ động nhưng bị từ chối, An Mạc Hạ há miệng, chưa kịp phản ứng lại với câu hỏi đột ngột của Chu Dịch Phong.
"Tôi hỏi em, em thích tôi không?", Chu Dịch Phong nghiêm túc hỏi lại một lần.
Căn phòng chìm đắm trong sự yên tĩnh ngắn ngủi, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của cô và anh.
An Mạc Hạ không thể trả lời, một là vì đúng là cô không quá tỉnh táo, hai là vì chấp niệm mạnh mẽ khiến cô không thể nói ra suy nghĩ thật của mình, nếu như nói ra rồi, sau này mọi chuyện nhất định sẽ thay đổi, cô không có đủ tự tin để tranh giành với Sở Mạn Doanh, cũng không có đủ tự tin để giữ lấy trái tim Chu Dịch Phong.
Một lúc sau, khi An Mạc Hạ không khống chế được, ghé sát vào người Chu Dịch Phong, cô mới nghe thấy Chu Dịch Phong nói: "Nếu em không thích tôi, tôi không thể làm giúp em", nói xong Chu Dịch Phong liền dùng chăn bọc An Mạc Hạ lại, sau đó ôm chặt lấy cô.
"Nhịn chút đi, tôi ở bên em".
Lần này nhất định sẽ khó khăn lắm đây.
Khi An Mạc Hạ khó chịu, Chu Dịch Phong ôm chặt lấy cô hoặc là đưa cô đến phòng tắm tắm nước lạnh, mặc dù quá trình này rất dày vò, nhưng may mà Chu Dịch Phong cuối cùng cũng vượt qua được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!