Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cô Vợ Nhặt Của Chu Tổng - An Mạc Hạ

An Mạc Hạ bị giọng điệu khẳng định của Chu Dịch Phong làm cho á khẩu, một lúc sau mới tức giận nói: "Đương nhiên là không, Chu Dịch Phong, hai chúng ta đâu phải vợ chồng thật sự! Sao có thể...", khi nói đến đây, mặt An Mạc Hạ đỏ bừng lên, đôi mắt xinh đẹp lóng lánh, trông có vẻ vừa giận vừa xấu hổ: "Sao có thể ngủ chung giường được!" 

Chu Dịch Phong yên lặng nhìn người phụ nữ trước mặt, lập tức cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, An Mạc Hạ sao có thể tính toán như vậy? 

Anh ngẩng đầu nhìn cánh tay phải bị thương của mình, quyết định dùng khổ nhục kế vậy. 

"An Mạc Hạ, đương nhiên tôi sẽ không để em ngủ dưới đất, dẫu sao tôi cũng là đàn ông, dù có là vợ chồng thật hay không, tôi cũng không để phụ nữ phải ngủ dưới đất, nếu em không muốn, tối nay tôi sẽ ngủ dưới đất", vừa nói, Chu Dịch Phong vừa vén chiếc chăn mỏng trên người ra, ngồi dậy. 

Thấy Chu Dịch Phong định ngủ dưới đất thật, An Mạc Hạ vội vàng ngăn cản nói: "Vậy thì sao được, anh bị thương, sao tôi có thể để bệnh nhân ngủ dưới đất". 

"Không sao đâu, ngủ dưới đất cũng đâu phải vấn đề gì lớn, em cứ ngủ trên giường đi", trong lúc nói, Chu Dịch Phong đã vượt qua cánh tay đang ngăn cản bản thân của An Mạc Hạ, cầm chăn lên trải xuống đất. 

An Mạc Hạ đứng bên bối rối vô cùng, cánh tay Chu Dịch Phong còn đang băng bó, vậy nên khi anh trải chăn ra có hơi chậm, mà ánh đèn bên cạnh chiếu lên mặt anh, trông có vẻ tái nhợt, An Mạc Hạ nhìn mà chột dạ. 

An Mạc Hạ mím môi, cuối cùng không đủ nhẫn tâm bắt Chu Dịch Phong ngủ dưới đất, vội vàng nói: "À, hay là anh ngủ trên giường đi". 

Nghe thấy vậy, mắt Chu Dịch Phong lóe lên sự giảo hoạt, nhưng khi nhìn về phía An Mạc Hạ lại ra vẻ đứng đắn: "Không được, tôi không thể để em ngủ dưới đất được". 

"Tôi... tôi ngủ cùng anh trên giường", An Mạc Hạ cảm thấy đây là câu nói xấu hổ nhất đời mình, cho dù lúc trước yêu đương với Giang Doãn Hâm, bọn họ cũng chưa từng chung chăn chung gối. Mặt cô đỏ bừng đến tận mang tai, cơ thể cũng nóng bừng lên. 

"Thật sao?", Chu Dịch Phong nhìn người phụ nữ thẹn thùng trước mắt, trong lòng cảm thấy rung động, thật ra anh rất muốn "ăn" sạch người phụ nữ này, nhưng bây giờ không được vội vàng, nếu An Mạc Hạ đã có chút tình cảm với anh, anh sẽ có cách bắt cô phải mở lòng ra. 

An Mạc Hạ dùng giọng nói cực kỳ nhỏ nhẹ "ừ" một tiếng, cô không nhìn Chu Dịch Phong lấy một cái, cướp lấy cái chăn trong tay anh, sau đó trải lên giường, rồi lại trải cái chăn của mình ra, rồi nhìn Chu Dịch Phong, giả bộ không có chuyện gì: "Mau ngủ đi, không còn sớm nữa, anh cần nghỉ ngơi sớm". 

Chu Dịch Phong liên tục gật đầu, nghe lời nằm xuống giường. 

Còn An Mạc Hạ nghiến chặt răng, nhanh chóng chui vào chăn, đầu cô chúi xuống, sắp chạm vào đầu gối đến nơi. 

"À, tắt điện đi", cô khẽ nói một tiếng, chỉ vào chiếc đèn ở đầu giường cạnh tay Chu Dịch Phong. 

"Ừ", Chu Dịch Phong khẽ đáp, cùng lúc đó, một tiếng "tách" vang lên, căn phòng vốn được bao phủ bởi ánh đèn vàng ấm áp giờ chìm trong màn đêm. 

An Mạc Hạ nằm trên giường, cố gắng nằm sát mép giường, bên tai cô vang lên tiếng quần áo ma sát với ga giường, sau đó chỉ thấy chiếc giường lõm xuống, Chu Dịch Phong đã nằm xuống rồi. 

Cô lớn thế này rồi, ngoại trừ bố mẹ ra, đây là lần đầu tiên cô chung chăn chung gối với người đàn ông khác, tim cô đập thình thịch, dường như sắp vọt lên cổ họng đến nơi, mỗi tấc da thịt đều nóng bỏng dị thường, như có thể bốc khói, may mà bị màn đêm bao phủ, nên dáng vẻ xấu hổ này của cô có thể giấu được trong màn đêm. 

"Ngủ chưa?", khi An Mạc Hạ đang nghĩ linh tinh, bên tai bỗng vang lên giọng nói trầm ấm ưu nhã của Chu Dịch Phong, nó xuyên qua màn đêm lọt vào tai cô, mang theo mê hoặc trước nay chưa từng có. 

An Mạc Hạ cảm thấy căng thẳng, vốn muốn giả vờ ngủ không đáp, nhưng nghĩ mình mới nằm được chưa đến hai phút, giả bộ ngủ có hơi giả trân, chỉ có thể đáp: "Chưa". 

Cảm nhận được cô đang căng thẳng, Chu Dịch Phong mỉm cười: "Mạc Hạ, em căng thẳng thế làm gì, tôi cũng đâu có làm gì em, em yên tâm ngủ đi". 

"Tôi đâu có sợ, nếu không phải anh đột nhiên gọi tôi, tôi ngủ lâu rồi", bị người ta vạch trần, An Mạc Hạ không cam lòng lầm bầm, nhưng cô không biết giọng mình cao vun vút, nghe càng giấu đầu hở đuôi. 

Chu Dịch Phong mỉm cười lắc đầu, không vạch trần lời nói dối của cô nữa, mỉm cười nói: "Thế là được rồi, em ngủ tiếp đi, ngủ ngon nhé". 

"Ngủ, ngủ ngon", An Mạc Hạ lắp bắp đáp, sau khi xác nhận Chu Dịch Phong ngủ cạnh mình đã thở đều, cô mới khẽ thở phào, trái tim đập loạn cuối cùng cũng bình tĩnh lại. 

Bên cạnh tự nhiên có một người đàn ông, An Mạc Hạ không thể ngủ nổi, hơn nữa cô sợ làm phiền đến Chu Dịch Phong, nên chỉ có thể nằm thẳng trên giường không nhúc nhích, như vậy cô càng khó chịu hơn, chỉ có thể ngẩn người nhìn trần nhà tối đen. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!