Nghe thấy Chu Dịch Phong nói vậy, An Mạc Hạ thở phào nhẹ nhõm, xem ra đúng là Chu Dịch Phong mới tỉnh, không biết chuyện vừa xảy ra, vẻ mặt hoảng hốt lập tức biến mất, cô hơi lắp bắp đáp: "À, là thế này, hôm nay anh Claire đã rời khỏi Chu Thị, phòng quan hệ công chúng chúng tôi không có việc gì nữa nên tôi liền tan sớm", lúc nói chuyện, An Mạc Hạ hơi cúi đầu, không muốn Chu Dịch Phong biết cô xin nghỉ vì anh, để anh đỡ nghĩ nhiều.
Bầu không khí yên lặng một hồi, An Mạc Hạ rõ ràng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng nhìn lên người cô, mang theo sự thăm dò nghiên cứu.
An Mạc Hạ bị ánh mắt của Chu Dịch Phong làm cho khó chịu, chủ động phá vỡ bầu không khí trầm mặc: "Tôi nấu cơm cho anh xong rồi, bây giờ cũng gần đến giờ ăn cơm, anh nhân lúc nóng ăn đi", vừa nói, An Mạc Hạ vừa đi đến bên bàn đặt hộp giữ nhiệt, cẩn thận múc cơm trong hộp giữ nhiệt ra chiếc bát con, đưa đến tận tay Chu Dịch Phong.
Nhưng Chu Dịch Phong không nhận lấy cái bát, mà tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô, không cần nói cũng biết ý anh là gì, Chu Dịch Phong không muốn tự mình ăn cơm.
Mặc dù buổi trưa đã đút cho Chu Dịch Phong ăn một lần rồi, nhưng đút một lần hay nhiều lần thì lần nào cũng khiến An Mạc Hạ khó chịu, mối quan hệ giữa cô và Chu Dịch Phong chưa đến mức thân thiết như vậy, thậm chí họ còn không tính là bạn bè. Vậy nên hành động đút cơm cho anh ăn khiến cô cảm thấy không thoải mái.
"Chu Dịch Phong, anh không thể tự ăn à?", An Mạc Hạ nhanh chóng liếc qua cánh tay phải bị thương của anh, mặc dù cảm thấy câu nói này không hợp lý, nhưng cô vẫn khẽ nói vậy.
Đúng như dự đoán, Chu Dịch Phong giơ cánh tay quấn băng của mình lên, cười nói: "Em nghĩ tôi có thể vừa bưng bát, vừa dùng cánh tay băng bó này xúc cơm sao?"
An Mạc Hạ bị lời Chu Dịch Phong nói làm cho á khẩu, lại thêm khí thế của anh quá mạnh mẽ, dường như khi Chu Dịch Phong vừa dứt lời, cô liền cầm muỗng lên, ngoan ngoãn ngồi lên chiếc ghế bên giường anh.
Được thôi, ban nãy đúng là đấu tranh vô ích mà.
Nhìn cô gái ngoan ngoãn như chú thỏ trắng, Chu Dịch Phong hài lòng nhếch miệng, nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, đợi ai đó đút cơm đến tận miệng.
An Mạc Hạ chỉ có thể làm giống như trưa, xúc một thìa cơm trong bát, cẩn thận đưa đến bên miệng anh, còn Chu Dịch Phong thì thoải mái hưởng thụ sự phục vụ này.
"Em chuẩn bị không ít món nhỉ, nếu như không nói, tôi còn tưởng chiều nay em không đi làm, ở nhà nấu cơm cho tôi đó", ăn xong mấy miếng, Chu Dịch Phong vô tình nhìn qua hai hộp giữ nhiệt đầy ắp thức ăn trên bàn, khóe miệng nhếch lên mỉm cười.
Nói là không ít cũng không đúng lắm, lượng thức ăn An Mạc Hạ chuẩn bị chắc mấy người ăn còn thừa.
An Mạc Hạ nghe thấy vậy liền giật mình, suýt nữa làm rơi thìa cơm xuống đất, may mà kịp thời khống chế tâm tình mới có thể ngăn chuyện mất mặt xảy ra.
An Mạc Hạ cười gượng nói: "Sao có thể chứ, anh biết đó, tôi vừa vào tập đoàn Chu Thị không lâu, nếu như lúc này xin nghỉ, nhất định sẽ bị người trong công ty nghĩ này nghĩ nọ".
Cô nói vô cùng có lý, có điều gò má cô lại đỏ ửng lên, kết hợp cùng ánh đèn êm dịu trong căn phòng, mang lại cảm giác đáng yêu dịu dàng không nói nên lời.
Chu Dịch Phong nhìn mà giật mình, nụ cười trên khuôn mặt ngày càng tươi hơn.
Nếu như anh không phải người của tập đoàn tài chính Chu Thị chắc sẽ tin lời nói dối của An Mạc Hạ, nhưng anh lại là phó chủ tịch của tập đoàn, mặc dù chỉ là bù nhìn, nhưng vẫn biết chuyện tập đoàn Chu Thị chưa bao giờ được tan ca sớm, tập đoàn này không bắt làm thêm giờ đã là may lắm rồi, sao lại tốt bụng cho tan ca sớm chứ?
Có điều Chu Dịch Phong không vạch trần lời An Mạc Hạ nói, chỉ dùng vẻ mặt thâm sâu khó lường nhìn cô.
Người phụ nữ này không tuyệt tình như những gì cô nói.
Mà An Mạc Hạ vì chột dạ nên cứ nhìn xuống, nên không nhìn thấy vẻ mặt của Chu Dịch Phong, cô ưỡn thẳng sống lưng, sợ Chu Dịch Phong nghi ngờ nên nói tiếp: "Hơn nữa anh biết tốc độ nấu cơm của tôi rất nhanh, nhanh hơn người bình thường nhiều, chỗ thức ăn này trông thì nhiều, nhưng thực ra không tốn bao nhiêu thời gian hết".
"Cũng đúng, tôi nghĩ chắc em cũng không vì tôi mà xin nghỉ đâu", Chu Dịch Phong cố ý đùa An Mạc Hạ, mặt mỉm cười, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
Lúc trước anh không biết An Mạc Hạ lại là người nghĩ một đằng nói một nẻo như vậy, có điều không sao cả, chỉ cần cô đối xử tốt với anh là được.
"Đưa bát canh gà em nấu cho tôi thử xem nào", Chu Dịch Phong nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của cô, không muốn làm khó cô nữa, thức thời chuyển chủ đề.
Vậy nên trong căn phòng lớn này ngoại trừ mùi thức ăn ra, còn có mùi hương món canh gà ập tới, đúng là thơm hơn món canh buổi trưa Sở Mạn Doanh mang đến nhiều.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!