Giọng nói của Chu Dịch Phong vẫn lạnh lùng như đang ra lệnh.
An Mạc Hạ hơi do dự nhìn Chu Dịch Phong, cô vẫn không hiểu nổi anh, ban nãy bạn gái danh chính ngôn thuận Sở Mạn Doanh ở đây, anh lại không chịu để người ta đút cho ăn, rốt cuộc là sao vậy?
Chẳng nhẽ anh muốn báo thù cô vì đã từ chối anh?
An Mạc Hạ càng nghĩ càng cảm thấy khả năng cao là như vậy, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Nhưng thoải mái hay không thoải mái, khi đứng trước người đàn ông khí thế thế này, cô vẫn hơi đuối lý chột dạ, chỉ có thể chậm rãi cầm lấy hộp giữ nhiệt ở trên tủ đầu giường, mở nắp ra, sau đó xúc một thìa cơm, cẩn thận đưa đến bên miệng anh.
Chu Dịch Phong há miệng, thoải mái ăn thìa cơm An Mạc Hạ đút cho.
Tâm tình dường như vì thìa cơm này mà khá hơn nhiều.
Anh nhìn chằm chằm người phụ nữ đang cẩn thận đút cơm cho anh, hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, chiếc váy dài đến bắp chân, mái tóc được buộc đuôi ngựa đơn giản, trước trán có vài sợi tóc con rủ xuống, che đi cái trán đầy đặn của cô, dưới ánh sáng mặt trời, trông cô như phát sáng.
Rõ ràng cô đang mặc đồ công sở lịch sự nhưng vẫn mang lại cảm giác ngọt ngào ngây thơ khiến Chu Dịch Phong không kìm được cảm thấy rung động.
Chu Dịch Phong khẽ ho, cao ngạo chỉ vào chiếc hộp giữ nhiệt khác trên tủ đầu giường, nói: "Đây là canh gà, cơm khô quá, tôi muốn húp canh".
Mặc dù nhìn thấy An Mạc Hạ như vậy, Chu Dịch Phong không thể nào nặng lời với cô được, nhưng vẫn phải dạy cô một bài học.
Ai bảo cô ác độc thế, tối qua không chỉ từ chối anh mà còn vô tâm vô phế cùng bạn trai cũ đi ăn tối, càng quá đáng hơn là, hôm nay cô không chủ động đến bệnh viện thăm anh mà là công ty phái tới đại diện cho phòng quan hệ công chúng!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Chu Dịch Phong không khỏi tối sầm lại, anh nhìn An Mạc Hạ ngoan ngoãn múc một thìa canh, khi chuẩn bị đưa đến miệng anh, anh nói: "Canh này nóng quá, em thổi trước đã".
Vậy nên An Mạc Hạ chỉ đành cúi đầu, chu đôi môi đỏ hồng mê đắm thổi thìa canh, một lúc sau mới nói: "Chắc là được rồi, cũng không thể để canh nguội lạnh được", nói xong liền đưa thìa canh đến bên miệng Chu Dịch Phong.
Chu Dịch Phong mím môi uống một ngụm canh An Mạc Hạ đưa cho, xác nhận nhiệt độ đúng như những gì cô nói, có vẻ như An Mạc Hạ vẫn rất có kinh nghiệm trong việc chăm sóc người khác.
An Mạc Hạ nhìn Chu Dịch Phong ăn hết canh, lấy lại chiếc thìa, sau đó múc thêm một thìa trong hộp giữ nhiệt, lại cúi đầu thổi một lúc như ban nãy sau đó đưa đến bên môi Chu Dịch Phong.
Nhưng anh lại khó chịu bĩu môi: "Không ăn nữa, không ngon".
Cánh tay của An Mạc Hạ dừng lại giữa không trung, vốn cứ tưởng Chu Dịch Phong cố tình làm khó cô, nhưng nhìn dáng vẻ nhíu mày ghét bỏ của anh không giống như là giả, chỉ đành nhẫn nại nói: "Không ngon cũng phải ăn, anh bị thương, nhất định phải bồi bổ".
Không ngờ Chu Dịch Phong lại chơi bẩn nói: "Muốn bổ cũng phải ăn được món canh gà ngon, ví dụ như canh gà em nấu chẳng hạn".
Nhìn dáng vẻ vô lại của anh, cho dù vẫn mang vẻ quý tộc ngày thường, nhưng An Mạc Hạ không kìm được nhếch khóe miệng mỉm cười, lại thêm việc Chu Dịch Phong bảo muốn ăn canh gà cô nấu càng khiến đáy mắt cô lộ ra sự xấu hổ xen lẫn mừng rỡ.
Không ai được khen mà không vui cả, huống hồ còn là Chu Dịch Phong vốn được ăn nhiều của ngon vật lạ, có điều canh gà này chẳng phải của Sở Mạn Doanh mang đến sao? Không ngon nhưng vẫn là...
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ chợt cảm thấy chua chát, cô lắc đầu, không để bản thân nghĩ linh tinh nữa, sau đó đè nén vấn đề mình muốn hỏi xuống.
"À, tối này anh Claire sẽ rời khỏi tập đoàn Chu Thị, đến các công ty khác khảo sát, vừa hay tôi có thể về nhà, lúc đó tôi sẽ hầm gà rồi mang qua cho anh, bây giờ anh ăn tạm cái này đi", An Mạc Hạ hơi khó chịu đáp.
Ánh mắt Chu Dịch Phong lóe lên sự vui vẻ, nhưng vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng: "Ừm, nhưng đừng muộn quá, tối nay tôi muốn nghỉ ngơi sớm".
An Mạc Hạ gật đầu: "Tôi sẽ mang đến sớm nhất có thể".
Sau đó, bầu không khí trong phòng bệnh trở nên lúng túng, nhưng rõ ràng đỡ hơn ban nãy nhiều, An Mạc Hạ thấy Chu Dịch Phong vẫn không chịu ăn đồ Sở Mạn Doanh mang đến, cố gắng khuyên nhủ mấy câu, anh mới chịu ăn một chút, chỗ còn lại kiên quyết không ăn, An Mạc Hạ chỉ đành đau lòng đem hộp giữ nhiệt đổ vào thùng rác.
Khi quay về phòng bệnh, Chu Dịch Phong đang nhắm mắt nằm trên giường, khuôn mặt trắng nõn tinh tế nay được chiếu một quầng sáng nhàn nhạt, lông mi dài dày chớp chớp, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ mím, hơi nhếch lên, trông anh như một ảo giác, cảm giác chạm vào sẽ biến mất, khiến cho An Mạc Hạ đứng ở cửa không khỏi cảm thấy hoảng hốt.
Người đàn ông như này thật sự kết hôn với mình sao? Hơn nữa tối qua còn tỏ tình với cô?
Tất cả mọi thứ thật kỳ diệu, đến bây giờ An Mạc Hạ vẫn không dám tin.
"Em chưa đi sao? Chẳng phải em nên quay về phụng mệnh trưởng phòng đại nhân của em sao?", Chu Dịch Phong nằm trên giường không biết đã mở mắt tự lúc nào, đôi mắt đen láy, sâu như hồ nước nhìn thẳng về phía An Mạc Hạ, trong mắt thoáng lóe lên vẻ phức tạp.
Giống như một người bị bắt tại trận, khuôn mặt trắng nõn của An Mạc Hạ đỏ ửng lên, cô nhanh chóng quay đầu, khẽ ho hai tiếng: "Tôi, tôi chuẩn bị đi đây, anh không cần tôi giúp gì nữa đúng không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!