Nắng hôm nay rất đẹp, tia nắng nhẹ nhàng xuyên qua tầng mây chiếu xuống mặt đất.
An Mạc Hạ cụp chiếc mũ lưỡi trai màu đen xuống, cố gắng đuổi theo chiếc xe sang màu đen chạy cách đó không xa.
Đó là xe của Chu Dịch Phong, còn Chu Dịch Phong lúc này đang ngồi trên ghế lái, khóe miệng khẽ nhếch lên, trên môi vẫn còn đọng lại dư vị của bữa sáng hôm nay.
Đột nhiên, anh rất mong đợi tối nay về nhà sẽ có những món ngon gì đón chờ anh.
Đúng lúc này, Chu Dịch Phong đột nhiên thoáng nhìn thấy một bóng đen nhỏ bé qua gương chiếu hậu.
Người đàn ông nhíu mày, nhưng không để ý lắm, anh đạp chân ga chiếc xe tăng tốc chạy vút đi.
Chắc chẳng có ai ngu mà đi đuổi theo xe anh cả.
An Mạc Hạ nhìn thấy xe cách mình càng lúc càng xa, thầm chửi thề một câu. Nếu không phải trước đây làm thêm nhiều luyện tập được sức khỏe như hiện giờ, thì e là cô lúc này cô đã mệt bò xuống đất rồi.
Vốn định tăng tốc đuổi theo, nhưng chiếc xe đen phía trước lại chạy nhanh hơn, “Rừn” một tiếng, chiếc xe hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của cô.
An Mạc Hạ thở hổn hển ngồi xuống ven đường, lau mồ hôi trên trán.
Bỏ đi, cô đã cố gắng hết sức rồi, chạy thêm nữa chắc cái mạng này của cô cũng đi luôn mất.
An Mạc Hạ nhìn điện thoại của Chu Dịch Phong trong tay mình, đang định bỏ vào túi quần thì màn hình lại sáng lên, không phải là Sở Mạn Doanh gọi đến, mà là một tin nhắn.
Cô không định đọc nội dung tin nhắn, nhưng nó lại hiển thị trực tiếp trên mục thông báo, những con chữ đập thẳng vào mắt cô.
“Dịch Phong, ngày mai có thể đi bệnh viện với em một chuyến không, có lẽ... em đã mang thai rồi”.
Chiếc tay cầm điện thoại của An Mạc Hạ khựng lại.
Nhìn dòng tin nhắn Sở Mạn Doanh gửi đến, chả trách mới sáng ra đã nôn nóng gọi tìm Chu Dịch Phong, thì ra là vậy…
An Mạc Hạ không khỏi lẩm bẩm: "Quả nhiên là công tử phong lưu, làm lớn bụng con gái nhà người ta, uổng công lúc trước mình còn nghĩ những tin đồn đó là giả".
Ban đầu, trước khi ký giấy kết hôn, cô và Chu Dịch Phong đã làm một bản thỏa thuận, trong thời hạn hôn nhân không được làm chuyện gì quá đáng, không biết chuyện làm con gái nhà người ta mang thai có được tính là chuyện quá đáng không nhỉ. An Mạc Hạ cảm thấy mình phải nói chuyện nghiêm túc với Chu Dịch Phong về việc này.
Nhưng một lúc sau, An Mạc Hạ lại mất đi tự tin, Chu Dịch Phong là người thế nào chứ? Mặc dù chuyện này rất nghiêm trọng đối với cô, nhưng đối với Chu Dịch Phong, không chừng chỉ là chuyện nhỏ không đáng để tâm, chỉ cần vung tay là có thể dễ dàng giải quyết ổn thỏa. Nếu cô đi chỉ trích Chu Dịch Phong, có thể anh sẽ hiểu nhầm rằng cô đang tự cho mình là mợ Chu thật.
An Mạc Hạ xoa xoa đầu mình, thôi bỏ đi, nếu cô đã ra ngoài rồi, thì làm người tốt đến cùng vậy, đến tập đoàn Chu Thị một chuyến cũng được.
Nếu cô nhớ không nhầm, thì tập đoàn Chu Thị là tòa nhà cao nhất ở trung tâm thành phố.
An Mạc Hạ thường ngày quen tiết kiệm không có thói quen gọi taxi, vì thế cô đi mấy chuyển tàu điện ngầm mới đến cổng tập đoàn Chu Thị.
Mặc dù trước đây thường xuyên đi qua tập đoàn Chu Thị, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn tòa kiến trúc nguy nga này một cách tỉ mỉ.
Bên ngoài được trang trí hoàn toàn bằng kính, thiết kế độc lạ, đường nét vừa mềm mại vừa rắn chắc, khí thế cao sang khiến người ta không dám lại gần.
An Mạc Hạ hít một hơi sâu, đang định đẩy cửa kính xoay bước vào thì một bóng dáng quen thuộc đột nhiên lướt qua người cô.
Người đàn ông cao to đó mặc một bộ vest sáng màu, tôn lên khí chất nho nhã dịu dàng của anh ta, da anh ta rất trắng trông như làm từ sữa vậy.
Ánh mắt An Mạc Hạ bất giác nhìn vào chiếc nhãn hiệu cao cấp như ẩn như hiện trên ống tay áo sơ mi của anh ta, cô nhớ rất rõ chiếc áo này cô đã phải chắt chiu tiết kiệm gần một năm mới đủ tiền mua tặng anh ta nhân ngày sinh nhật, mà đồng hồ cô dùng chỉ là chiếc mấy chục đồng mua ở ven đường.
Người đàn ông này chính là kẻ đã vứt bỏ cô ngay trong lễ cưới - Giang Doãn Hâm.
An Mạc Hạ cảm thấy máu nóng trong người mình đang tăng cao, đôi tay đang buông thõng bên hông cũng bất giác siết chặt nắm đấm.
Mấy tháng gặp lại, tình yêu cuồng nhiệt cô dành cho Giang Doãn Hâm đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự căm hận, không cam lòng, cùng một tia cảm xúc không thể gọi tên.
Giang Doãn Hâm đi qua sảnh tầng một, bước thẳng đến quầy tiếp tân, mỉm cười nói với nhân viên tiếp tân xinh đẹp: "Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn An Vân thuộc tập đoàn Tài Thị, hôm nay tôi đến đây để trao đổi với giám đốc Lý của bộ phận tài vụ về chuyện của tập đoàn An Vân.
Nhân viên tiếp tân xinh đẹp lạnh nhạt nhìn Giang Doãn Hâm, nở nụ cười tiêu chuẩn với anh ta, rồi gọi điện cho bộ phận tài vụ hỏi rõ tình tình, sau đó giơ tay ra hiệu "mời" Giang Doãn Hâm bước vào.
Nụ cười trên khuôn mặt Giang Doãn Hâm càng thêm tươi tắn, dáng đi cũng thẳng lưng hơn khi nãy, giống như có thể bước vào tập đoàn Chu Thị là một chuyện vô cùng ghê gớm.
Ánh mắt của An Mạc Hạ chưa từng rời khỏi người đang ông đang tự mãn kia, khóe miệng nhếc lên nụ cười giễu cợt.
Trước đây, sao cô không nhìn ra Giang Doãn Hâm giống tên cò mồi như vậy nhỉ?
Quả nhiên, tình yêu mù quáng dễ khiến người ta ngu đi.
"Tiểu thư, cô là ai, xin hỏi có hẹn trước không, nếu không thì mời cô ra ngoài", nhân viên bảo vệ ngoài cổng nhìn thấy một người phụ nữ đội mũ đeo khẩu, dáng vẻ kì lạ nên tiến lên hỏi.
Do giọng của nhân viên bảo vệ hơn lớn, khiến Giang Doãn Hâm đã đi đến chỗ thang máy cũng phải quay đầu lại nhìn về phía An Mạc Hạ.
An Mạc Hạ vội vàng kéo thấp mũ lưỡi chai xuống, không muốn để Giang Doãn Hâm phát hiện ra mình, cô vẫn chưa cải tạo xong, không thể để anh ta nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình thêm nữa.
Giang Doãn Hâm từ phía xa thấy bóng dáng ở trước cổng trông hơi quen thuộc, vốn định tiến lại gần xem có phải người quen hay không, nhưng đúng lúc này thang máy mở ra, anh ta liền theo đám người bước vào thang máy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!