Trong hộp là một chiếc nhẫn vô cùng đặc biệt, kiểu dáng đơn giản nhưng rất lớn, khắp chiếc nhẫn đều được khảm kim cương, dưới ánh sáng trong phòng, nó lóe lên ánh sáng lóa mắt.
Nhìn chiếc nhẫn trước mặt, An Mạc Hạ chợt cảm thấy đau lòng, nhớ đến những gì Chu Dịch Phong nói lúc trước, anh muốn trở thành vợ chồng thật sự với cô, nên cô lập tức hiểu ra ý đồ của chiếc nhẫn này.
Có phải anh muốn trịnh trọng cầu hôn lại cô không? Nhưng cuối cùng vẫn bị cô lạnh lùng từ chối?
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ cảm thấy trái tim mình đau đớn, ánh sáng trên chiếc nhẫn cũng trở nên mờ ảo, có điều chẳng bao lâu sau cô đã tỉnh táo lại, cô lắc đầu, cảnh cáo bản thân không được phép mềm lòng, nếu đã ra quyết định rồi thì không được quay đầu nếu không mình nhất định sẽ thương tích đầy mình.
Mà cô đã từng trải qua một mối tình đau thương, nếu như lần thứ hai vẫn không có kết quả vậy sau này sao cô có thể yêu tiếp được đây.
Vậy nên An Mạc Hạ liền đưa nhẫn cho nhân viên phục vụ, vốn muốn bảo nhân viên phục vụ xử lý, nhưng nghĩ đến giá trị của chiếc nhẫn này không hề nhỏ, nên bảo nhân viên phục vụ đưa đến cho khách phòng 2218.
Có điều cuối cùng chiếc nhẫn vẫn không được trả thành công, nó lại quay lại tay An Mạc Hạ. Bởi vì nhân viên phục vụ bảo khách phòng 2218 đã trả phòng.
An Mạc Hạ cầm nhẫn trong tay, sững sờ một lúc lâu, nghĩ đến Chu Dịch Phong đã trả phòng, trong lòng bất giác cảm thấy buồn bã, giống như thiếu mất một thứ gì đó.
Cùng lúc này Chu Dịch Phong ngồi trên xe, đậu cách khách sạn không xa, lạnh lùng nhìn phòng 2216 của khách sạn, ánh đèn khách sạn chiếu qua cửa kính xe, chiếu lên đường nét lạnh lùng trên gương mặt người đàn ông, khiến người khác cảm thấy anh là người lạnh lùng khó gần.
Không sai, bây giờ Chu Dịch Phong rất khó chịu, hơn nữa còn cực kỳ khó chịu.
Khi nhìn thấy An Mạc Hạ và bạn trai cũ rời khỏi khách sạn, anh đã khó chịu lắm rồi, ban nãy còn nhìn thấy dòng trạng thái An Mạc Hạ viết trên trang cá nhân: "Cảm ơn anh đã cùng tôi trải qua sinh nhật khó quên".
Lại càng khiến anh khó chịu hơn.
Vậy nên người đàn ông kia khiến cô trải qua một sinh nhật khó quên còn anh cùng cô trải qua một sinh nhật như nào?
Nghĩ đến đây ánh mắt lạnh lùng của anh như kết một tầng băng lạnh, hai tay tóm lấy vô lăng vì bóp quá mạnh nên trắng bệch.
Cuối cùng anh không nhìn lên phòng 2216 nữa, hung hăng đạp chân ga, sau đó chiếc Porsche lao đi trong màn đêm.
Đường cao tốc ban đêm không có nhiều xe, vậy nên tốc độ của Chu Dịch Phong nhanh gấp đôi bình thường, anh mở cửa xe, gió đêm lạnh thổi bay tóc anh, còn cả âm thanh lớn của chiếc xe, anh dần dần không biết mình đang lái đi đâu.
Đúng lúc này, một chiếc xe tải không biết chạy từ đâu ra, Chu Dịch Phong khiếp sợ nhanh chóng đánh tay lái sang một bên nhưng vẫn không tránh được đụng phải cái cây to bên đường, người anh lao lên theo quán tính, cánh tay va vào cửa kính trước mặt.
Nháy mắt, cửa kính vỡ vụn, mảnh vụn đâm vào tay anh, máu tươi nháy mắt thấm đẫm áo sơ mi xanh của anh, trông khá kinh người.
Chu Dịch Phong hít sâu một hơi lạnh, đau đớn không khiến ý thức của anh mơ hồ, ngược lại khiến não anh tỉnh táo hơn.
Anh lấy điện thoại ra, người đầu tiên anh muốn gọi là An Mạc Hạ, nhưng khi nhấn số, anh chợt sững người.
Sao anh lại định gọi cho cô ấy nhỉ? Với một người phụ nữ không quan tâm đến mình, gọi cho cô ấy có cần thiết không?
Chu Dịch Phong nhắm mắt, khóe miệng nhếch lên.
Chẳng bao lâu sau anh đã ổn định lại tâm trạng, gọi cho trợ lý Trương Dương.
Sau khi cúp máy Chu Dịch Phong ngẩng đầu dựa vào ghế lái của mình, nhìn bầu trời đêm ngoài kia, trái tim dâng lên sự cô đơn lạc lõng.
...
Tối nay An Mạc Hạ cũng không ngủ ngon giấc, vừa tỉnh giấc cô liền cảm thấy đau đầu, đầu óc cứ choáng váng.
Cô ngửa đầu nhìn sắc trời ngoài cửa, trời vẫn chưa sáng hẳn, còn khá tối, giống như lòng cô vậy, nặng nề khó nói, cô luôn cảm thấy có một cảm giác buồn bã kỳ lạ đè nén trong lòng mình, hơn nữa cô chợt cảm thấy bất an một cách khó hiểu.
An Mạc Hạ xoa huyệt thái dương của mình sau đó xuống giường đi vào nhà vệ sinh.
Người phụ nữ trong gương trông khá tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, quầng thâm mắt khá đậm, vừa nhìn là biết đêm qua không ngủ ngon giấc.
An Mạc Hạ vội vàng dùng phấn mình mang theo thoa một lớp thật dày, sau đó lại thoa một lớp phấn má mỏng, như vậy trông sắc mặt mới khá hơn chút.
Sau khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn đồng hồ cổ điển treo trên tường, mới hơn sáu giờ sáng, dù sao ngồi trong phòng cũng không có việc gì để làm, nên cô thu dọn đồ đạc, cầm túi xuống nhà hàng trong khách sạn.
Mặc dù bây giờ vẫn còn sớm, nhưng trong nhà hàng có không ít khách, bọn họ đều mặc quần áo sang trọng, nam mặc tây trang thẳng thớm, nữ ung dung nho nhã, trông chẳng ai giống dân thường.
Nghĩ lại cũng phải, đây là khách sạn cao cấp đứng đầu thành phố An Lâm, khách ở đây cũng đâu phải người bình thường.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!