"Bạch Tô Nghi, cô có ý gì? Tôi không đi đưa tài liệu thì đi đâu?", Giang Doãn Hâm khó chịu đáp lời.
Đầu dây bên kia ngừng lại mấy giây, hơi thở dồn dập của cô ta truyền qua điện thoại, không bao lâu sau mới nghe thấy giọng nói dồn nén lửa giận của Bạch Tô Nghi: "Giang Doãn Hâm, anh nói thật cho em biết, có phải anh ở bên An Mạc Hạ không?"
Nghe thấy Bạch Tô Nghi hỏi như vậy, Giang Doãn Hâm cũng hơi chột dạ, nhưng chẳng bao lâu sau tâm tình đã khôi phục.
"Cô nghi ngờ tôi?", Giang Doãn Hâm lạnh lùng hỏi ngược lại.
Đây là lần đầu Giang Doãn Hâm dùng giọng nói lạnh lùng như vậy để nói chuyện với cô ta, vậy nên mãi mà Bạch Tô Nghi chưa thể phản ứng lại, sững sờ mất một lúc cô ta mới giận dữ đáp lại: "Em không nghi ngờ anh, em đang xác nhận!”
"Cô xác nhận?", Giang Doãn Hâm lạnh lùng hừ một tiếng: "Cô có chứng cứ không?"
Anh ta không tin cô ta có chứng cứ, trừ khi cô ta thuê thám tử tư theo sát anh ta! Nhưng làm sao có khả năng này được.
Nhưng không ngờ cô ta lại gửi chứng cứ cho anh, mấy giây sau, Giang Doãn Hâm nhận được một bức ảnh Bạch Tô Nghi gửi.
Đó là bức ảnh An Mạc Hạ chụp với anh trong nhà hàng xoay, chỉ có điều anh ta đã được làm mờ, nếu không phải là một trong hai nhân vật chính trong ảnh, anh ta thật sự không thể nhận ra mình là người được làm mờ.
Rốt cuộc là sao?
Giang Doãn Hâm khó hiểu nhíu mày.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Giang Doãn Hâm vang lên.
"Giang Doãn Hâm, anh xem chưa, chứng cứ đó, An Mạc Hạ đăng lên trang cá nhân, anh còn có gì để cãi không?", Bạch Tô Nghi hùng hổ hỏi.
An Mạc Hạ đăng lên trang cá nhân?
Vừa nghe xong tin này, Giang Doãn Hâm không tin nổi mà giật mình, nhưng anh ta vẫn bình tĩnh phản bác lại Bạch Tô Nghi: "Vậy nên cô cho rằng người đàn ông được làm mờ này là tôi hả? Đây là chứng cứ của cô sao?"
"Chỉ dựa vào trực giác của em, hơn nữa nhà hàng xoay này là nơi hai ta thường đến!", Bạch Tô Nghi cao giọng, cho dù là qua điện thoại, người ta cũng cảm nhận được sự tức giận của cô ta, tức đến mức cô ta quên mất phải giữ hình tượng dịu dàng giả tạo cho Giang Doãn Hâm xem, lúc này cô ta không giấu nổi làm lộ ra bản tính "chanh chua" của mình.
"Bạch Tô Nghi, cô không cảm thấy bản thân rất nực cười sao?", đối mặt với cơn giận của Bạch Tô Nghi, Giang Doãn Hâm mỉm cười chế giễu: "Cô đưa ra hai lý do vô lý đến cùng cực, vốn chẳng có cái nào đủ tính thuyết phục cả!"
"Giang Doãn Hâm, anh dám nói người trên ảnh không phải anh sao?", Bạch Tô Nghi thấy Giang Doãn Hâm không chịu thừa nhận, càng tức giận hơn: "Vậy anh nói xem tối nay anh đi ăn ở đâu!"
"Bạch Tô Nghi, cô đừng có gây sự vô lý được không, tôi không có trách nhiệm phải báo cáo mọi chuyện cho cô biết, xin lỗi, tôi bận lắm, không có thời gian, bây giờ tôi không muốn nói chuyện với cô nữa, tạm biệt!", Giang Doãn Hâm chẳng có hứng để cãi nhau với Bạch Tô Nghi, mặt anh ta trông rất mất kiên nhẫn, sao trước kia anh ta không biết Bạch Tô Nghi là một kẻ lắm chuyện như này nhỉ.
Ngay lúc Giang Doãn Hâm muốn cúp máy, Bạch Tô Nghi ở đầu dây bên kia vẫn không chịu từ bỏ kêu ầm lên, nhưng nhận ra Giang Doãn Hâm đang thực sự nổi giận, giọng cô ta dịu xuống mấy phần: "Doãn Hâm, em biết mình không thể trách anh chuyện này được, anh nói cho em biết, có phải con khốn An Mạc Hạ đó quyến rũ anh không, anh đừng để nó mê hoặc, nó..."
Cô ta còn chưa nói xong, Giang Doãn Hâm đã không khách khí cúp máy, thế giới cuối cùng cũng yên lặng như trước.
Giang Doãn Hâm hít sâu một hơi, cố gắng đè lửa giận xuống mới không khiến bản thân ném điện thoại đi.
Câu hỏi ban nãy của Bạch Tô Nghi khiến anh ta rất giận, anh ta ghét nhất là loại người khống chế mình, hét vào mặt mình, mà An Mạc Hạ từ trước đến nay chưa bao giờ làm vậy với anh ta.
Vừa nghĩ đến An Mạc Hạ, đôi mắt giấu sau cặp kính của Giang Doãn Hâm lại trở nên sâu thẳm.
Anh ta mở điện thoại lên, xem lại bức hình Bạch Tô Nghi gửi cho mình, cẩn thận nhìn lại, ban nãy chỉ lo xem ảnh không để ý đến dòng trạng thái được chụp màn hình, lúc này bình tĩnh mới chú ý đến nó.
Trên đó viết: Cảm ơn anh đã cùng tôi trải qua sinh nhật khó quên.
Trái tim Giang Doãn Hâm vì câu nói này không kìm được nhảy loạn lên, có vẻ như An Mạc Hạ vẫn chưa quên được mình.
Vậy nên có lẽ cô cố ý đăng bức ảnh này vào trang cá nhân để làm ảnh hưởng đến quan hệ của anh và Bạch Tô Nghi sao?
Giang Doãn Hâm nghĩ kỹ lại, lại nhìn mình bị làm mờ, cảm thấy không đúng, hơn nữa anh ta rất hiểu tính An Mạc Hạ, cô là một cô gái ngay thẳng lương thiện.
Giang Doãn Hâm càng nghĩ càng loạn vậy nên không nghĩ nữa, chân phải đạp vào chân ga, chiếc xe lao đi trong màn đêm tĩnh mịch, tâm trạng của anh cũng tốt hơn nãy một chút.
Mà An Mạc Hạ vừa làm "chuyện xấu" xong, tâm trạng đắc ý không kéo dài, khi cô nhìn thấy căn phòng tổng thống trống không, tâm trạng lại trở nên cô đơn.
Những món đồ lúc trước Chu Dịch Phong chuẩn bị cho cô vẫn còn đó, hoa hồng, nến đã cháy hết, còn có cả một chiếc bánh ga tô cực lớn trên giường.
Nhưng những thứ trông có vẻ ngọt ngào này bây giờ khiến cho căn phòng vốn lạnh lẽo trở thêm u tối hơn, khiến cho cô phiền não hơn.
Cô kinh ngạc nhìn mọi vật trong phòng một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!