"Mạc Hạ, tôi rất xin lỗi về chuyện lúc trước", mặc dù Giang Doãn Hâm rất kích động, nhưng dù sao cũng là người lăn lộn trong giới thương trường nhiều năm, có thể dễ dàng kiểm soát tâm trạng của mình, anh ta xin lỗi An Mạc Hạ: "Em có thể tha thứ cho tôi không?"
Câu xin lỗi này của Giang Doãn Hâm nửa thật nửa giả, về chuyện vứt bỏ An Mạc Hạ, anh ta thực ra không phải chưa từng thấy hổ thẹn về nó, có điều dưới viên đạn bọc đường của Bạch Tô Nghi, anh ta nhanh chóng gạt phăng cảm xúc đó đi, dù sao lúc đó An Mạc Hạ thực sự không xứng với anh ta, anh ta cũng chẳng cần giữ tình cảm với một người phụ nữ không xứng với mình, cho dù cô đã từng làm nhiều việc vì mình.
An Mạc Hạ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Giang Doãn Hâm, đôi mắt giấu đằng sau cặp kính vàng kia vô cùng sáng, lúc này nó lóe lên sự chân thành, đôi mắt ấy đang nhìn thẳng vào mắt cô.
An Mạc Hạ đã nhìn thấy ánh mắt này rất nhiều lần, lần nào khi tranh cãi với Giang Doãn Hâm, Giang Doãn Hâm đều dùng ánh mắt này để đôi bên thỏa hiệp, nhưng bây giờ cô đã không còn yêu Giang Doãn Hâm nữa, cô có thể thấy rõ được trong đôi mắt này chẳng có bao nhiêu sự chân thành.
Trước kia cô đúng thật là quá ngu.
"Doãn Hâm, tôi mệt rồi, không nhiều lời với anh nữa, tôi về khách sạn trước", An Mạc Hạ tránh ánh mắt của Giang Doãn Hâm, cuối cùng vẫn không phản bội bản thân, nói tha thứ cho anh ta.
Giang Doãn Hâm tưởng An Mạc Hạ ngại, vốn định nói thêm đôi ba câu với cô, nhưng nhìn cánh tay đặt lên tay nắm cửa, anh ta biết cô thực sự không muốn nói chuyện tiếp nữa, vậy nên anh ta cũng không ép.
"Tôi đưa em về khách sạn nhé", Giang Doãn Hâm nói xong liền nhanh chóng bước xuống từ ghế lái, sau đó đi qua vòng qua đầu xe đến ghế lái phụ, cẩn thận mở cửa cho cô.
"Cảm ơn", An Mạc Hạ nói lời cảm ơn, sau đó nhấc chiếc váy dài lên đến bắp chân rồi bước xuống xe.
Mặc dù đang là mùa hè, nhưng gió lúc mười giờ đêm vẫn khá lạnh, gió thổi bay mái tóc dài của cô, cũng thổi góc váy cô lên.
An Mạc Hạ không kìm được xoa cánh tay, hôm nay cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi không tay, gió rét thổi qua cổ tay áo vào trong áo khiến cô rét lạnh, nhưng so với sự lạnh lẽo trong trái tim cô, thế này chẳng là gì cả.
"Mạc Hạ, tôi cũng không nhiều lời với em nữa, em mau vào khách sạn đi, cẩn thận không cảm lạnh", Giang Doãn Hâm đứng bên quan tâm nói, thực ra ban nãy anh ta muốn ôm lấy cô, nhưng cuối cùng vẫn không dám duỗi tay, trong lòng hơi lo lắng.
An Mạc Hạ không nói gì nữa, cô chào tạm biệt Giang Doãn Hâm, sau đó bước từng bước lớn đi đến cổng khách sạn, trước khi bước vào khách sạn, cô đột nhiên quay đầu.
Giang Doãn Hâm đứng sau lưng cô vẫn chưa rời đi, mắt cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, cũng không biết anh ta đang nghĩ gì, nhìn thấy An Mạc Hạ đột ngột quay đầu lập tức hoàn hồn hỏi: "Sao vậy Mạc Hạ".
"Doãn Hâm, là thế này, anh đừng nghĩ nhiều về những lời ban nãy tôi nói, nếu anh chọn Bạch Tô Nghi rồi thì nên vui vẻ ở bên cô ta, đừng vì tôi mà phá hỏng tình cảm của hai người, tôi chỉ muốn nói vậy thôi, à, không làm phiền anh nữa, tôi về trước đây", sắc mặt An Mạc Hạ lộ ra vẻ bi thương, giọng điệu cũng khá cẩn thận, có vẻ như rất lo mình sẽ làm hỏng tình cảm giữa Giang Doãn Hâm và Bạch Tô Nghi, nói xong cô vội vàng đi vào cổng khách sạn.
Mà Giang Doãn Hâm đứng sau không ngăn được cô lại, chỉ đành nhún vai, An Mạc Hạ bây giờ vẫn giống như lúc trước, làm chuyện gì cũng nghĩ cho anh ta, nhưng có một thứ khác với lúc trước, bây giờ cô không kiên cường như xưa nữa mà lộ ra sự yếu đuối cẩn thận khiến người ta thương tiếc, khiến anh ta nhiều lần muốn ôm cô vào lòng an ủi, nếu như lúc trước An Mạc Hạ cũng như này, chắc anh ta ....
Giang Doãn Hâm buồn phiền nhíu mày, anh ta không hiểu nổi mình vứt bỏ An Mạc Hạ là vì cô xấu hay vì ghét sự kiên cường của cô.
Mà An Mạc Hạ vừa đi vào thang máy, đã không chờ được lấy điện thoại ra, mặc dù trong lòng khá buồn phiền, nhưng chuyện phải làm cô vẫn sẽ làm.
Cô tìm bức ảnh chụp chung trên điện thoại giữa cô với Giang Doãn Hâm, sau đó xử lý qua, làm mờ mặt và người Giang Doãn Hâm đi, khiến cho người bình thường không nhận ra anh ta là ai, nhưng Bạch Tô Nghi nhất định sẽ nhận ra, vì người phụ nữ trong tình yêu rất nhạy cảm, hơn nữa nếu cô đoán không nhầm, Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm thường đến nhà hàng này, vậy nên dù thế nào Bạch Tô Nghi cũng biết người này là Giang Doãn Hâm.
Sau khi làm xong mọi việc, An Mạc Hạ liền đăng bức ảnh này lên trang cá nhân, đặc biệt để chế độ một mình Bạch Tô Nghi có thể thấy.
Phụ nữ luôn rất hiếu kỳ, mặc dù cô và Bạch Tô Nghi ghét nhau như chó với mèo, nhưng cô vẫn không xóa nick của Bạch Tô Nghi, mà Bạch Tô Nghi cũng "ngầm hiểu" không xóa nick cô đi, dường như hai người đều rất muốn biết đối phương bây giờ như thế nào.
Có điều lúc trước An Mạc Hạ luôn ẩn Bạch Tô Nghi, bởi vì ảnh cô ta ân ái với Giang Doãn Hâm rất ngứa mắt, lúc đó cô đang đau khổ vì tình, không muốn nhìn đống ảnh đó, nhưng cùng với sự mài mòn của thời gian và sự xuất hiện của Chu Dịch Phong trong cuộc sống của cô khiến cô cuối cùng cũng có thể bình tĩnh nhìn ngắm ảnh ân ái của Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm, hai ngày nay cuối cùng cô cũng mở lại chế độ theo dõi trên ứng dụng.
Đang làm chuyện xấu nên An Mạc Hạ nín thở, tay hơi run run, cũng chịu thôi, đây là lần đầu An Mạc Hạ làm chuyện "hèn hạ" như vậy, tâm trạng khó tránh khỏi sự căng thẳng, vậy nên khi cô chọn ô ai có thể xem, ngoại trừ Bạch Tô Nghi, cô run tay ấn nhầm chọn cả Chu Dịch Phong, sau đó liền đăng bức ảnh này lên trang cá nhân.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!