Nghe thấy lời đề nghị của An Mạc Hạ, khuôn mặt Giang Doãn Hâm thoáng hiện lên tia ngạc nhiên, hôm nay An Mạc Hạ thật sự không giống bình thường, không chỉ chủ động khoác tay anh ta ở khách sạn Đế Giang, còn đi ăn cơm với anh ta ở nhà hàng, bây giờ lại còn chủ động đề nghị chụp ảnh cùng!
Anh ta còn tưởng sau khi mình nhẫn tâm bỏ rơi cô ở hôn lễ cô sẽ hận anh ta đến tận xương tủy, cho nên sau buổi họp lớp anh ta mới gửi tin nhắn cho An Mạc Hạ, không ngờ cô gái này lại chẳng hề tỏ ra căm hận anh ta, hơn nữa còn…
Nghĩ vậy mắt Giang Doãn Hâm đột nhiên sáng lên, trong lòng cảm thấy sung sướng.
An Mạc Hạ chắc vẫn còn tình cảm với anh ta rồi?
Nhưng nói ra cũng đúng, trước đây cô si mê anh ta như vậy, sao có thể nói bỏ là bỏ được.
Thấy Giang Doãn Hâm không nói gì, An Mạc Hạ cắn môi ngượng ngùng nói: “Giang Doãn Hâm, đề nghị của tôi làm anh khó xử sao? Dù gì tôi cũng là bạn gái cũ của anh, Bạch Tô Nghi cũng không thích tôi, nếu để cô ấy nhìn thấy bức ảnh chúng ta chụp chung thì lớn chuyện mất, xin lỗi anh, cứ coi như tôi chưa nói gì nhé”, nói xong An Mạc Hạ tỏ vẻ tủi thân ngồi xuống ghế ăn nốt phần beefsteak của mình.
Thấy An Mạc Hạ nói vậy, Giang Doãn Hâm không khỏi cảm thấy đau lòng, anh ta đột nhiên có cảm giác muốn ôm người phụ nữ trước mặt này vào lòng.
Trước đây An Mạc Hạ rất ít khi thể hiện cảm xúc khó chịu này ra bên ngoài, đa số cô luôn tỏ vẻ kiên cường, khó khăn nào cũng một mình gánh vác được, kiên cường đến mức không giống một người phụ nữ, điều này khiến ham muốn bảo vệ của Giang Doãn Hâm cũng không được kích thích, hơn nữa tư tưởng của An Mạc Hạ rất bảo thủ, mỗi lần anh ta muốn gần gũi với cô thì cô đều từ chối, khiến anh ta mất đi hứng thú với cô.
Hơn nữa An Mạc Hạ ngày càng trang điểm xấu, xấu đến mức anh ta nhìn là thấy phiền, thậm chí còn cảm thấy chán ghét, sau này anh ta chuyển mục tiêu sang bạn thân của An Mạc Hạ là Bạch Tô Nghi, cô ta xinh đẹp lại biết cách trang điểm ăn mặc, quan trọng nhất là cô ta cũng có ý với anh ta, vào một đêm Giang Doãn Hâm cảm thấy chán An Mạc Hạ đến mức không chịu được nữa rời khỏi nhà thì Bạch Tô Nghi chủ động dâng đến cửa và bọn họ có lần đầu tiên với nhau, sau đó Giang Doãn Hâm thường xuyên giấu An Mạc Hạ ra ngoài với cô ta.
Giang Doãn Hâm bừng tỉnh từ trong hồi ức, ngẩn người nhìn người phụ nữ trước mặt, không biết có phải vì An Mạc Hạ đã trở lên xinh đẹp hay là anh ta vẫn còn tình cảm với cô, nói chung là bây giờ cảm giác của anh ta đối với cô đã khác rồi, thậm chí anh ta còn muốn bỏ rơi Bạch Tô Nghi để bắt đầu lại với cô.
Nhưng nhà Bạch Tô Nghi có mối quan hệ rộng ở thành phố An Lâm, cô ta cũng giúp đỡ rất nhiều để anh ta có sự nghiệp ngày hôm nay, anh ta không thể nói bỏ là bỏ được.
“Mạc Hạ, chỉ là một bức ảnh thôi mà, Tô Nghi không hẹp hòi đến vậy đâu, em nghĩ nhiều rồi”, Giang Doãn Hâm gạt bỏ những suy nghĩ rối loạn, bước đến trước mặt An Mạc Hạ rồi cười nói: “Nào, chúng ta đứng bên chiếc bánh sinh nhật rồi nhờ phục vụ chụp ảnh giúp nhé”.
“Không làm anh khó xử đấy chứ?”, An Mạc Hạ cắn môi.
“Không sao không sao, có gì đâu”.
“Vậy được rồi”.
An Mạc Hạ nhờ phục vụ cầm điện thoại của cô chụp một bức ảnh chung với Giang Doãn Hâm.
Lúc chụp ảnh Giang Doãn Hâm cũng tỏ vẻ thân thiết, khoác tay phải lên vai cô, hành động của anh ta khiến toàn thân An Mạc Hạ nổi da gà, cô kích động muốn đạp anh ta ra nhưng vì màn kịch hay phía sau cô cố gắng nhịn xuống còn phối hợp nở một nụ cười sáng lạn.
An Mạc Hạ nhận lấy điện thoại từ phục vụ, nhìn bức ảnh trên màn hình điện thoại, tâm trạng bình tĩnh của cô đợt nhiên gợn sóng, trong bức ảnh Giang Doãn Hâm và cô cười rất vui vẻ, hai người thân thiết đến mức nếu người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ cô và anh ta là một đôi tình nhân thật, vừa ngọt ngào lại vừa hạnh phúc!
Nhưng chỉ An Mạc Hạ mới biết ẩn sau nụ cười kia của bản thân là tâm trạng như thế nào, cô và Giang Doãn Hâm không thể quay lại như lúc trước nữa, bây giờ cô chỉ chán ghét và căm hận Giang Doãn Hâm thôi.
“Ảnh chụp đẹp quá, cảm ơn”, An Mạc Hạ cảm ơn người phục vụ chụp hình giúp bọn họ rồi đưa điện thoại cho Giang Doãn Hâm nhìn: “Giang Doãn Hâm, anh xem thử đi”.
Giang Doãn Hâm nhìn vào màn hình điện thoại, hai người trong bức ảnh nhìn vô cùng ngọt ngào, trong lòng anh ta hơi phức tạp, suy nghĩ của anh ta hoàn toàn khác với An Mạc Hạ, anh ta có cảm giác mình và An Mạc Hạ là một đôi trai tài gái sắc thật sự.
Sau khi ăn uống xong thì bên ngoài cũng đã tối, mặc dù đèn ở thành phố chẳng bao giờ tắt nhưng nhìn những cửa tiệm trên phố dần đóng cửa không gian cũng lạnh lẽo đi nhiều.
Giang Doãn Hâm đưa An Mạc Hạ về tới cửa khách sạn, trước khi An Mạc Hạ xuống xe anh ta còn kéo An Mạc Hạ lại để hỏi vấn đề mà anh ta đã thắc mắc từ lúc ăn cơm.
“Mạc Hạ, tôi biết bây giờ hỏi em chuyện ngày trước sẽ làm em buồn, nhưng tôi thật sự muốn biết, có phải em đã tha thứ cho những chuyện mà tôi đã từng làm với em không?”
Giang Doãn Hâm vừa dứt lời, đôi bàn tay An Mạc Hạ cũng dần siết chặt lại, tha thứ? Giang Doãn Hâm hỏi câu này không cảm thấy nực cười sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!