“Bạch Tô Nghi, cô gây sự đủ chưa?”, giọng nói đầy tức giận của Giang Doãn Hâm vang lên trong không gian yên tĩnh, ngay sau đó Bạch Tô Nghi bị anh ta đẩy một cái lảo đảo lùi lại mấy bước, suýt nữa thì ngã nhào dưới đất.
“Giang Doãn Hâm, anh dám đẩy em chỉ vì An Mạc Hạ!”, Bạch Tô Nghi định thần lại, không dám tin nhìn Giang Doãn Hâm kéo An Mạc Hạ ra sau lưng bảo vệ cô: “Không phải em đã nói với anh rồi sao, con đàn bà An Mạc Hạ này chỉ toàn nói lời dối trá thôi, cô ta cũng chẳng phải là nhân viên của tập đoàn Chu Thị gì cả, có khi cô ta được tên nhà giàu vớ vẩn nào bao nuôi rồi đấy, vậy mà anh lại kéo con đàn bà dơ dáy đó ra sau lưng để bảo vệ sao?”
Giang Doãn Hâm nghe Bạch Tô Nghi nói vậy thì bực bội chau mày lại, giọng nói cũng trở lên vô cùng lạnh lùng: “Tôi thấy có vẻ người nói toàn lời dối trá là cô đấy”.
“Ý anh là sao?”, Bạch Tô Nghi trợn trừng mắt, gào lên: “Em dối trá chỗ nào?”
Giang Doãn Hâm hừ lạnh một tiếng: “Tôi có thể làm chứng An Mạc Hạ thật sự là nhân viên của tập đoàn Chu Thị, hôm nay cô ấy còn đi cùng một vị khách hàng lớn của Chu Thị đến công ty chúng tôi khảo sát, tôi không tin cái này có thể làm giả được”.
“Anh nói cái gì?”, Bạch Tô Nghi kinh ngạc há hốc miệng, điên cuồng lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Sao có thể như vậy được, rõ ràng em đã cho người điều tra rồi mà, trong tập đoàn Chu Thị không có tên cô ta cơ mà, không thể như thế được…”
Giang Doãn Hâm không thèm để ý đến Bạch Tô Nghi nữa, anh ta định kéo tay An Mạc Hạ đi ra chỗ khác thì cô ta ngăn lại: “Doãn Hâm, anh định đi đâu, bạn gái của anh vẫn còn ở đây, lần trước anh đã bỏ lại em vì An Mạc Hạ một lần rồi, lần này lại lại định bỏ mặc em một lần nữa sao?”, nói rồi, nước mắt Bạch Tô Nghi tuôn rơi lã chã, khuôn mặt đáng thương nhìn về phía Giang Doãn Hâm.
Giang Doãn Hâm hơi do dự một chút.
Thấy Giang Doãn Hâm có vẻ hơi dao động, khuôn mặt tuyệt vọng của Bạch Tô Nghi có chút mừng rỡ, cô ta tiếp tục nói: “Doãn Hâm, em thật sự không có lừa anh, em có nhờ một người bạn tra giúp em, người đó nói trong tập đoàn Chu Thị không có nhân viên nào tên là An Mạc Hạ cả, có thể bạn em đã nhầm, cái này anh không thể trách em được”.
Đàn ông nào mà chẳng thích mềm mỏng, thấy Bạch Tô Nghi đã nhún nhường nhận lỗi như vậy Giang Doãn Hâm cũng không lỡ bỏ bạn gái của mình ở lại đưa An Mạc Hạ rời đi.
Nhưng ánh mắt của anh ta lại có chút dao động, nhìn là biết đang phân vân giữa Bạch Tô Nghi và An Mạc Hạ.
An Mạc Hạ thấy vậy trong lòng không khỏi hừ lạnh một cái, trước đây cô thật sự không nhìn ra Giang Doãn Hâm lại khốn nạn như vậy, đứng núi này trông núi nọ.
Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, người đàn ông kia cứ đứng đó không đưa ra quyết định.
Cuối cùng An Mạc Hạ không nhịn được nữa, cả ngày hôm nay cô cũng mệt lắm rồi, bây giờ cô không còn hơi sức để xem Bạch Tô Nghi bẽ mặt ra sao nữa, cô chỉ muốn về khách sạn nghỉ ngơi sớm, dù gì việc báo thù này cũng không vội được, chẳng cần thiết phải lãng phí thời gian công sức với đôi cẩu nam nữ này.
Vậy nên An Mạc Hạ liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng: “Giang Doãn Hâm, tôi hơi mệt, nếu anh không tiễn tôi về được thì tôi tự bắt xe về cũng được”.
“Đúng đấy, An Mạc Hạ, cô tự bắt xe về đi, chúng tôi không tiễn nữa”, thấy An Mạc Hạ nói vậy, Bạch Tô Nghi vội vàng tiếp lời, cô ta chỉ mong An Mạc Hạ mau biến đi, đi càng xa càng tốt.
Thấy An Mạc Hạ định rời đi trong lòng Giang Doãn Hâm lại cảm thấy tiếc nuối liền lên tiếng: “Mạc Hạ, hay để tôi đưa em về nhé, bây giờ em ở khách sạn Đế Giang cũng không xa lắm đâu, tôi lái xe tầm nửa tiếng là tới rồi”.
Bạch Tô Nghi nghe Giang Doãn Hâm nói vậy tức xanh mặt, gào ầm lên: “Giang Doãn Hâm, bạn gái anh cũng mệt, bây giờ em muốn về nhà!”
Giang Doãn Hâm liếc nhìn Bạch Tô Nghi một cái rồi nói: “Hay là như thế này nhé, nhà của Tô Nghi và khách sạn Đế Giang cũng đi cùng một đường, cả hai người cùng lên xe đi, anh tiện đường tiễn cả hai luôn”.
Giang Doãn Hâm vừa nói xong thì mặt hai người phụ nữ kia cũng đen lại.
An Mạc Hạ cảm thấy ghê tởm Giang Doãn Hâm, hôm họp lớp cô vẫn còn một chút tình cảm với anh ta nhưng lần này thì hoàn toàn hết rồi, hơn nữa cô còn bắt đầu nghi ngờ bản thân tại sao lúc đầu cô có thể yêu được người đàn ông này, hơn nữa còn vô cùng sâu đậm.
Liệu người đàn ông như vậy có xứng với tình yêu đó của cô hay không?
An Mạc Hạ không muốn nói thêm điều gì nữa, cô quay người bước về phía đầu đường, đúng lúc đó có một chiếc taxi chạy tới cô liền vẫy xe lại rồi lên xe.
Đằng sau hình như có tiếng bước chân đuổi theo nhưng An Mạc Hạ thực sự quá mệt rồi cô chẳng thèm quay lại nhìn lấy một cái nữa.
Nửa tiếng sau cô cũng trở về phòng của cô ở khách sạn Đế Giang, bước chân của cô không tự chủ được dừng lại trước cửa phòng 2218.
Trong đầu cô bỗng hiện lên khuôn mặt tuấn tú đang mỉm cười của Chu Dịch Phong, chẳng hiểu sao cô lại muốn gõ cửa thử xem anh có ở bên trong hay không.
Nhưng suy nghĩ đó vừa xuất hiện thì An Mạc Hạ lập tức chối bỏ, Chu Dịch Phong có ở khách sạn hay không thì liên quan gì đến cô, đêm hôm nay Claire không trở về nên chắc sẽ không mộng du giao việc cho cô nữa đâu, cô phải nhân cơ hội này nghỉ ngơi thoải mái mới được.
Nghĩ vậy An Mạc Hạ lập tức bước tới trước cửa phòng mình quẹt thẻ rồi mở cửa bước vào.
Vẫn là căn phòng sang trọng lộng lẫy kia, cô bước tới chiếc sofa làm bằng da thật trong phòng khách, đá văng giày cao gót ra khỏi chân rồi nằm thư giãn trên chiếc sofa.