Trước đây, để Giang Doãn Hâm có thể xuất hiện rạng rỡ đẹp đẽ trước mặt mọi người, An Mạc Hạ đã làm thêm rất nhiều công việc. Nhưng hiện giờ để thay đổi hoàn toàn bản thân, cô đã quyết định nghỉ hết tất cả công việc, ngoan ngoãn ở nhà ngồi chơi.
Ba tháng nay, Aaron kiểm soát chế độ ăn uống và sinh hoạt của An Mạc Hạ một cách nghiêm khắc, bắt cô bôi thuốc do anh đặc chế ba lần mỗi ngày, thậm chí không cho cô soi gương, còn bắt cô ngoài những lúc bôi thuốc đều phải đeo khẩu trang mọi lúc mọi nơi.
Vì vậy, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy một người phụ nữ đầu tóc rối bù, đeo khẩu trang đen đi lang thang quanh phòng, cảnh này thường xuyên dọa cho Chu Dịch Phong về khuya sợ hết hồn.
Lúc này, Chu Dịch Phong và An Mạc Hạ đang ngồi trên bàn ăn, trước mặt bày một bàn thức ăn sáng thịnh soạn, mà bữa sáng thịnh soạn này đều do một tay An Mạc Hạ làm.
"Chu Dịch Phong, tôi đã cho giúp việc trong nhà nghỉ hết rồi, dù sao gần đây tôi cũng không có việc gì làm, để cảm ơn anh đã giới thiệu stylist cho tôi, sau này bữa ăn của anh sẽ do tôi phụ trách, tiết kiệm tiền thuê bảo mẫu cho anh", An Mạc Hạ nói qua chiếc khẩu trang, âm thanh vì bị che chắn mà trở nên mơ hồ không rõ tiếng.
Chu Dịch Phong dở khóc dở cười nhìn người phụ nữ chỉ lộ đôi mắt trước mặt, nếu không phải đã miễn dịch với bộ dạng kì lạ này của cô, thì e là lúc này khéo cơm anh cũng không ăn nổi, thật sự không biết giới thiệu Aaron cho cô là đúng hay sai nữa.
Hơn nữa, cô vừa nói gì cơ, tiết kiệm tiền thuê bảo mẫu cho anh?
Ôi trời ơi, cô rốt cuộc có biết giá trị của người đàn ông ngồi trước mặt cô đáng giá bao nhiêu không?
An Mạc Hạ thấy Chu Dịch Phong ngồi im không nhúc nhích một lúc lâu, liền chủ động đẩy một lồng hấp tinh xảo đến trước mặt anh: "Anh thử món này đi, rất ngon đấy".
Đây là món bánh bao nhân tôm Quảng Đông, tạo kiểu trang trí rất xinh đẹp, trông không hề thua kém các nhà hàng Quảng Đông một chút nào.
Chu Dịch Phong bãn nãy chỉ mải nhìn An Mạc Hạ, không chú ý đến bữa sáng cô làm, giờ nhìn lại không khỏi ngạc nhiên há hồm, cô làm cả một bàn trà sáng kiểu Quảng Đông đấy à?
"Những món này đều là do cô làm à?"
An Mạc Hạ kiêu ngạo gật đầu, lúc trước để phục vụ cái miệng khó tính của Giang Doãn Hâm, cô đã bỏ ra không ít công sức học nấu nướng.
Chu Dịch Phong không dám tin cầm đũa lên, gắp miếng bánh bao nhân tôm trước mặt cho vào miệng.
Người đã ăn đủ loại sơn hào hải vị như anh cũng cảm thấy món này cực kì ngon.
Anh lại đưa đũa gắp miếng bánh cuốn cách đó không xa, ngon không kém gì ngoài nhà hàng.
Hai mắt Chu Dịch Phong sáng lên, người phụ nữ này thú vị hơn anh nghĩ, lại còn... rất ra dáng một người vợ.
"Thế nào?", An Mạc Hạ nghiêng đầu đến trước mặt Chu Dịch Phong, hai mắt phát sáng nhìn anh như chú chó nhỏ đợi chủ nhân khen ngợi.
Khóe miệng Chu Dịch Phong khẽ nhếch lên, nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô gái, cộng thêm bàn thức ăn ngon trước mặt, tâm trạng của anh vô cùng tốt.
"Được đấy".
Nghe thấy lời khen người anh, An Mạc Hạ vui vẻ vỗ tay, khẩu trang đen che mất khóe miệng đang cười như nở hoa, lúc trước Giang Doãn Hâm cũng thường xuyên khen ngợi tay nghề nấu ăn của cô, nhưng cô hình như chưa từng vui vẻ như vậy.
"Cô còn biết làm những món gì?", Chu Dịch Phong bê bát cháo trước mặt lên húp một ngụm, mùi vị rất thơm ngon.
An Mạc Hạ nghiêng đầu, vừa đếm ngón tay vừa nói: "Biết nhiều lắm, ví dụ như món Trung, món Tây, món Nhật..."
Chu Dịch Phong nghe người phụ nữ báo cáo một danh sách dài tên các món ăn, khóe miệng càng lúc càng cong lên, xem ra anh đã nhặt được bảo bối rồi, không biết sau này cái miệng của anh có bị người phụ nữ này chiều hư hay không.
"Sao cô không ăn, bỏ khẩu trang ra đi, tôi cũng đâu phải chưa nhìn thấy", Chu Dịch Phong thấy An Mạc Hạ chỉ nhìn mình ăn, thì không khỏi nhíu mày.
An Mạc Hạ vội vàng lắc đầu, hôm qua Aaron đến đây rất không hài lòng với tình trạng khuôn mặt của cô, vả lại cô cũng không biết mặt mình hiện giờ trông như thế nào, càng không thể để Chu Dịch Phong nhìn thấy được.
"Ban nãy khi nấu tôi đã ăn trước rồi", An Mạc Hạ vội vàng nói.
Chu Dịch Phong nhìn thấy dáng vẻ bối rối của cô thì cũng không miễn cưỡng thêm, người ta thường nói phụ nữ không muốn để người mình thích nhìn thấy bộ dạng xấu xí của mình. Vậy cô không muốn tháo khẩu trang ra, phải chăng có nghĩa là An Mạc Hạ đã nảy sinh tình cảm với anh?
Nghĩ đến đây, Chu Dịch Phong không khỏi giật mình, anh sao lại có suy nghĩ kì lạ vậy chứ.
Do đó, Chu Dịch Phong cũng không nói nữa, im lặng ăn hết bữa sáng thịnh soạn.
Lần đầu tiên Chu Dịch Phong ăn sáng no căng thế này.
Anh đứng dậy, chỉnh trang lại bộ vest, không kìm được liếc nhìn An Mạc Hạ một lúc, rồi mới bước nhanh ra khỏi cổng.
An Mạc Hạ nhìn bàn ăn sạch bách thì mỉm cười hài lòng, nhưng không khỏi nghi ngờ nhìn theo bóng lưng đi xa của người đàn ông.
Mọi người đồn cậu hai của tập đoàn Chu Thị bất tài vô dụng, chỉ biết chơi bướm ngắt hoa, nhưng trong khoảng thời gian ở chung với Chu Dịch Phong, cô phát hiện Chu Dịch Phong ngoài một vài đêm không về, thì hầu như đều đúng giờ thức giấc, đúng giờ ra ngoài, hơn nữa thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh dậy, cô đều thấy phòng Chu Dịch Phong sáng đèn, mặc dù không biết có phải đang làm việc hay không...
Cũng chưa từng dẫn phụ nữ linh tinh về nhà.
Hình như có gì đó sai sai.
Đầu lông mày An Mạc Hạ nhíu chặt lại, nhưng sau đó lại cười nhạo chính mình, Chu Dịch Phong là người như thế nào cũng đâu đến lượt cô quan tâm, cô ở đây lo lắng cái gì chứ, dù sao bọn họ cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi.
Cô vỗ vỗ khuôn mặt đang bị khẩu trang che lấp của mình, thở dài một hơi, điều cô nên bận tâm lúc này là chăm sóc khuôn mặt của mình cho tốt, sau đó khoác tay Chu Dịch Phong đến trước mặt Giang Doãn Hâm và Bạch Tô Nghi, đánh tra nam diệt tiểu tam!
Đang mải mê suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên trong phòng.
An Mạc Hạ sửng sốt, chuông điện thoại của cô là một bài hát đang thịnh hành, không phải là tiếng chuông tự cài đặt hệ thống thế này.
Nếu không phải điện thoại của cô, thì chính là của Chu Dịch Phong rồi.
Không ngờ anh lại quên mang điện thoại?
An Mạc Hạ tìm theo tiếng chuông, phát hiện điện thoại của Chu Dịch Phong để trên chiếc tủ thấp bên cạnh sô pha.
Màn hình điện thoại phát ra ánh sáng màu trắng, bên trên hiện lên cái tên quen thuộc - Sở Mạn Doanh.