Vì cũng đã khá muộn rồi nên An Mạc Hạ chỉ làm vài món đơn giản rồi gọi Chu Dịch Phong xuống ăn cơm.
Chu Dịch Phong ngồi trước bàn ăn, vẻ mặt không đen sì như lúc nãy nhưng cũng chẳng khá hơn là bao, cơ thể toát ra luồng khí lạnh lùng khiến An Mạc Hạ không dám nói lời nào.
Trong lòng cô tức giận thầm nghĩ, chả lẽ tôi không được đi tìm việc sao? Tên Chu Dịch Phong này nhiều chuyện quá rồi đấy! Anh nghĩ mình là chồng cô thật sao?
Nghĩ vậy An Mạc Hạ mạnh dạn ưỡn thẳng lưng, ngẩng đầu lên, thể hiện mình không hề sợ Chu Dịch Phong.
Thấy hành động của An Mạc Hạ, ánh mắt Chu Dịch Phong liền thoáng qua tia tinh nghịch, cô gái này thật sự dám lên mặt với mình sao?
“An Mạc Hạ”, Chu Dịch Phong bỏ đôi đũa trong tay xuống rồi nhìn thẳng vào cô gái nhỏ trước mặt, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú nở một nụ cười xán lạn.
“Hả?”, An Mạc Hạ nhìn Chu Dịch Phong với ánh mắt kỳ lạ, nhưng đối diện với đôi mắt sâu thẳm đó cô không khỏi rời mắt đi chỗ khác: “Gọi tôi sao?”
Chu Dịch Phong tiến lại gần cô, dùng ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, nhìn cô bằng ánh mắt áp chế: “Có công việc cũng được nhưng tôi mong cô đừng tự làm khổ bản thân mình quá”.
Khuôn mặt khôi ngô đột nhiên lại gần khiến An Mạc Hạ ngây người, lại thêm giọng nói vừa bá đạo và ấm áp của Chu Dịch Phong lại càng khiến con tim cô đập chệch nửa nhịp, khuôn mặt cô cũng dần ửng đỏ lên.
Chu Dịch Phong lại dùng thái độ này với cô khiến cô vô cùng bối rối.
Nhưng cô chỉ ngây ngốc một lúc liền đẩy mạnh người đàn ông trước mặt ra, ho khan một tiếng rồi nói: “Chu Dịch Phong, tôi có phải đứa ngốc đâu, mắc gì phải làm khổ bản thân mình như vậy”.
Chu Dịch Phong bị An Mạc Hạ đẩy một cái liền ngồi nghiêng người trên ghế ung dung nhìn người phụ nữ đang đỏ mặt ngại ngùng trước mặt anh, đôi mắt sâu thẳm, khóe miệng nhếch lên một được cong tuyệt đẹp.
“Ừm, biết vậy là tốt, đúng rồi, tối mai cô có rảnh không?”
An Mạc Hạ chẳng thèm suy nghĩ nhiều, trả lời theo bản năng: “Không rảnh”.
Ánh mắt nguy hiểm của Chu Dịch Phong híp lại: “Tại sao lại không rảnh?”
“Ngày mai có thể sẽ phải tăng ca…", An Mạc Hạ buột miệng nói nhưng vừa nói ra cô đã cảm thấy hối hận rồi, vì cô cảm nhận được người nào đó đang tỏa ra sự lạnh lẽo, mới giây trước cô nói sẽ không để bản thân mình chịu khổ cực nhưng giây sau lại nói phải tăng ca, đúng là tự vả vào mặt mình mà.
Đúng như dự đoán, giọng nói lạnh lùng của Chu Dịch Phong truyền vào tai cô: "Tăng ca?"
"Tôi nói là có thể sẽ…", An Mạc Hạ lập tức nói đỡ câu trước.
"Có thể là rảnh rồi, nếu sáu giờ tối cô chưa về nhà thì tôi sẽ tới công ty đón cô", Chu Dịch Phong thản nhiên nói.
Nhưng An Mạc Hạ lại sợ hãi đổ mồ hôi lạnh, vội vàng hét lên: "Không cần!", đừng nói tới việc bây giờ cô đang làm việc tại tập đoàn Chu Thị, cho dù có làm việc ở công ty khác thì việc Chu Dịch Phong tới đón cô chắc chắn sẽ dẫn tới rất nhiều tin đồn, chiếc xe của Chu Dịch Phong và bản thân anh tới đâu là nơi đó rất rắc rối.
"Vậy sáu giờ tối cô về tới nhà được không?", Chu Dịch Phong nhân cơ hội nói.
An Mạc Hạ vội vàng gật đầu, không biết bản thân mình vừa rơi vào cái bẫy của ai đó.
"Được, vậy cứ quyết định như thế nhé, tối mai tôi sẽ đưa cô đi tham gia một bữa tiệc".
An Mạc Hạ còn chưa kịp phản ứng với câu nói của Chu Dịch Phong thì anh đã đứng lên nhanh chóng lên tầng.
Cái gì? Bữa tiệc? Chu Dịch Phong vừa nói đưa cô đi tham gia một bữa tiệc sao?
Đêm nay An Mạc Hạ thật sự mất ngủ rồi.
Thứ nhất là vì cô quá mừng vì tìm được công việc ở tập đoàn Chu Thị, hai là cô cứ canh cánh trong lòng chuyện bữa tiệc mà Chu Dịch Phong nói.
Bữa tiệc mà Chu Dịch Phong tham gia chắc chắn là nơi dành cho giới thượng lưu, tại sao anh phải đưa cô đi cùng mà không phải là Sở Mạn Doanh?
An Mạc Hạ nghĩ như thế nào cũng không hiểu, nhưng lý do đơn giản nhất, dễ hiểu nhất thì cô không dám nghĩ, cứ trở mình trằn trọc mãi đến khi trời sáng mới thiếp đi.
Cho nên hôm sau An Mạc Hạ tỉnh lại trên mắt cô xuất hiện quầng thâm rất rõ, cô phủ một lớp che khuyết điểm thật dày mới che được quầng thâm đi.
Sau khi đã chuẩn bị xong An Mạc Hạ lại theo thói quen làm một bữa sáng đơn giản, nhân lúc Chu Dịch Phong chưa xuống tầng cô chạy như bay ra khỏi nhà.
Tốt nhất là ít nên gặp anh thì hơn, nhưng cô hoàn toàn không ý thức được chính bản thân mình cũng luôn lo nghĩ cho Chu Dịch Phong, cho dù tối hôm qua không ngủ ngon nhưng sáng dậy vẫn làm cho Chu Dịch Phong một bữa sáng ngon lành.
An Mạc Hạ vừa vào công ty, mới ngồi xuống ghế thì đã thấy một đống tài liệu xếp đầy trước mặt.
"Mạc Hạ, cô sửa hết chỗ tài liệu này đi nhé", Trương Di lên tiếng, cô ta mỉm cười nhưng lại lướt qua một tia xấu xa: "Tiện thể tìm hiểu về dữ liệu khách hàng của công ty chúng ta luôn".
An Mạc Hạ chau mày nhưng không nói gì, cô tiếp nhận công việc Trương Di giao cho mình, nhân viên mới bị bắt nạt cũng là chuyện bình thường, chỉ cần làm tốt công việc của mình, không để người khác tìm ra sơ hở của mình là được rồi.
Cho nên ngày hôm nay An Mạc Hạ rất bận rộn, còn Trương Di và Dương Phán Phán thì rất rảnh rỗi ngồi nói chuyện phiếm, chỉ khi trưởng phòng Lục Hiểu Như đi qua mới giả vờ nghiên cứu tài liệu.
Sắp đến giờ tan làm, An Mạc Hạ hít sâu một hơi, công việc cũng may vừa hoàn thành xong.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!