Bởi vì việc tiếp đón khách hàng đến từ nước Mễ vô cùng khẩn cấp, cho nên An Mạc Hạ vừa yên ổn một lúc đã bị Lục Hiểu Như gọi đi mở cuộc họp khẩn cấp.
Trong cuộc họp, Lục Hiểu Như nói chuyện liên quan đến tiếp đón khách hàng, xác định phân công công việc của mỗi người, bao gồm cả An Mạc Hạ.
Do hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của An Mạc Hạ, cô cũng chưa hiểu lắm về những việc liên quan đến nội bộ công ty, cho nên công việc của cô cũng khá đơn giản, chỉ cần phối hợp với đồng nghiệp khác là được, chỗ nào cần thì đến đó hỗ trợ.
“Mọi người còn gì không rõ không?”, sau khi Lục Hiểu Như phân việc và dặn dò xong, đôi mắt xinh đẹp lướt nhìn khuôn mặt mọi người một lượt rồi hỏi một câu.
“Trưởng phòng”, một mỹ nữ tóc ngắn bỗng giơ tay, An Mạc Hạ có ấn tượng với cô gái này, người này chính là một trong số đồng nghiệp đã mỉa mai sau lưng cô.
“Dương Phán Phán, cô có vấn đề gì?”, Lục Hiểu Như hỏi.
“Trưởng phòng, công việc mà cô sắp xếp cho tôi là phụ trách sinh hoạt hàng ngày của Claire, đi theo phục vụ cả ngày, nhưng tôi chỉ có thể đi làm ban ngày, e là buổi tối không thể phục vụ ở khách sạn”, Dương Phán Phán cắn môi, bày dáng vẻ khó xử: “Dạo này mẹ tôi không được khỏe, buổi tối tôi phải chăm sóc bà ấy”.
Lục Hiểu Như không vui chau mày, đang định lên tiếng nói, một cô gái thân thiết với Dương Phán Phán tên Trương Di cũng lập tức lên tiếng nói: “Đúng thế, trưởng phòng, đúng là sức khỏe của mẹ của Dương Phán Phán không được tốt, đồng nghiệp chúng tôi đều biết việc này, trước đây chúng tôi cũng từng tiếp đón Claire, bình thường anh ta đều làm việc ban ngày, buổi tối sẽ không bảo chúng tôi làm gì, hay là…”, ánh mắt của Trương Di đột nhiên nhìn về phía An Mạc Hạ: “Dù sao Mạc Hạ cũng phụ trách hỗ trợ những vị trí trống, hay là cho cô ấy túc trực ở khách sạn đi”.
Nghe thấy có người nhắc đến tên của mình, An Mạc Hạ giật mình, lập tức nhìn sang Trương Di, không biết có phải ảo giác không nhưng cô cứ cảm thấy ánh mắt Trương Di nhìn sang cô có phần ác ý.
Lục Hiểu Như cũng nhìn về phía An Mạc Hạ, do dự một lúc mới lên tiếng nói: “An Mạc Hạ, cô làm được không?”
Chỉ là trực ở khách sạn với khách hàng thôi, việc này cũng không ảnh hưởng quá lớn với An Mạc Hạ, hơn nữa cũng có thể mượn cơ hội này tránh Chu Dịch Phong, tại sao lại không làm, cho nên An Mạc Hạ không do dự nhiều, liền gật đầu đồng ý.
Thấy An Mạc Hạ đồng ý sảng khoái như vậy, Dương Phán Phán và Trương Di lập tức quay sang nhìn nhau, trong mắt lóe lên tia đắc ý.
“Mạc Hạ, thực sự rất cảm ơn cô, cô mới đến ngày đầu tiên, đã phải phiền cô, thật ngại quá”, Dương Phán Phán lại trở lại vẻ mặt khó xử trước đó, thấp giọng nói.
“Không cần khách sáo, đây là việc tôi nên làm”, An Mạc Hạ trả lời.
“Được rồi, được rồi”, Lục Hiểu Như thấy không ai có câu hỏi nào nữa, vỗ tay: “Mọi người đã nắm rõ nhiệm vụ công việc của mình rồi thì giải tán đi”, nói xong cô ấy đi ra khỏi phòng họp trước.
Những người khác thấy Lục Hiểu Như đi ra, cũng bắt đầu thu dọn đồ của mình, nối đuôi nhau đi ra khỏi phòng họp.
An Mạc Hạ trở về vị trí của mình, cuộc họp diễn ra gần ba tiếng, bây giờ đã hơn sáu giờ tối, qua giờ tan làm từ lâu, văn phòng đã có người cầm túi xách ra về, cô cũng cầm túi của mình chuẩn bị về.
Đúng lúc này, Dương Phán Phán và Trương Di đột nhiên đi đến trước mặt cô.
“Mạc Hạ, vừa nãy thực sự cảm ơn cô nhé”, Dương Phán Phán nói, trong giọng điệu hoàn toàn không có chút khó xử như trong cuộc họp, nghe có vẻ có vài phần đắc ý: “Việc phục vụ khách hàng vào buổi tối giao hết cho cô đấy”.
Cũng không biết Dương Phán Phán cố ý hay vô tình, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “phục vụ”, khiến người ta không khỏi nghĩ sai lệch.
An Mạc Hạ chau mày, không hiểu ý trong lời nói của Dương Phán Phán, nhưng vẫn không đợi cô lên tiếng hỏi, Dương Phán Phán đã khoác tay Trương Di đi ra khỏi cửa văn phòng.
An Mạc Hạ cũng không nghĩ nhiều nữa, đứng lên rời khỏi văn phòng.
Lúc từ tòa nhà tập đoàn Chu Thị đi ra, trời đã tối, chân trời chỉ còn lại đường sáng mờ, vài tia nắng len lỏi chiếu phía xa xa.
An Mạc Hạ quay đầu nhìn tòa nhà cao chọc trời phía sau một cái, nhất thời vẫn chưa tin mình thực sự là nhân viên của tập đoàn Chu Thị.
Trong một ngày, cô từ một kẻ thất nghiệp ăn không ngồi rồi trở thành nhân viên của tập đoàn Chu Thị, doanh nghiệp nổi tiếng cả nước, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Cô véo chân mình một cái thật mạnh, cơn đau dữ dội từ chân truyền đến nói với cô, cô không nằm mơ.
Cô đứng ở cửa tập đoàn Chu Thị thêm một lúc rồi An Mạc Hạ mới quay người đi vào trong bóng tối.
An Mạc Hạ vào siêu thị mua một ít đồ ăn sẵn, về nhà đã hơn bảy giờ tối.
Vừa vào cửa nhà, An Mạc Hạ đã nhìn thấy Chu Dịch Phong lười biếng ngồi dựa trên sofa, anh đã thay một bộ đồ ở nhà bằng lụa màu xanh lam, trông có vẻ như đã về nhà được một lúc.
Hôm nay có cơn gió nào thổi lại đưa Chu Dịch Phong về nhà sớm như vậy?
An Mạc Hạ hơi không được tự nhiên nắm chặt túi đồ, túi nilong phát ra tiếng “sột soạt”, khiến người đàn ông trên sofa dồn ánh mắt về phía An Mạc Hạ.
“Hôm nay ra ngoài đã làm gì vậy?”, một câu nghe như tùy tiện hỏi của Chu Dịch Phong lại khiến An Mạc Hạ mơ hồ cảm thấy bên trong ẩn chứa ý giận dỗi.
Không biết tại sao, đột nhiên An Mạc Hạ không dám nói với anh chuyện bây giờ cô đã trở thành nhân viên của tập đoàn Chu Thị, chỉ lí nhí nói: “Đến hội chợ việc làm tìm việc”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!