An Mạc Hạ chế giễu nói: "Có một số người không vào được tập đoàn Chu Thị, nên nghĩ người khác dùng thủ đoạn bẩn thỉu, cũng không động não suy nghĩ tập đoàn Chu Thị là nơi có thể dễ dàng đục nước béo cò như vậy à?"
Ban đầu, những người khác nghe Bạch Tô Nghi nói vậy cũng nhìn An Mạc Hạ với ánh mắt nghi ngờ, nhưng sau khi nghe cô phản bác thì cảm thấy rất có lý. Tập đoàn Chu Thị là nơi nào chứ, không có năng lực thì sao tồn tại được ở đây, nếu kém cỏi sẽ bị vạch trần bất cứ lúc nào!
"Cô!", Bạch Tô Nghi bị An Mạc Hạ chặn miệng nói không nên lời, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Giang Doãn Hâm đứng bên cạnh cũng nhíu mày, hơi khó chịu kéo cánh tay Bạch Tô Nghi nói: "Tô Nghi, em bớt nói một hai câu đi, hôm nay ngay cả anh cũng nhận ra em luôn nhằm vào Mạc Hạ, người ta có chọc gì em đâu".
"Giang Doãn Hâm, ai mới là bạn gái của anh, sao anh lại bênh cô ta!", Bạch Tô Nghi hất mạnh tay Giang Doãn Hâm ra, phẫn nộ hét lên một câu như giải tỏa toàn bộ buồn bực tịch tụ trong lòng.
Sắc mắt Giang Doãn Hâm bỗng chốc trở nên rất khó coi, nhìn chằm chằm Bạch Tô Nghi bằng ánh mắt buốt giá như muốn đóng băng người đối diện.
Anh ta luôn là tâm điểm chú ý, là đối tượng được mọi người xu nịnh, sao có thể chấp nhận Bạch Tô Nghi làm mất mặt mình trước mặt mọi người chứ.
Bạch Tô Nghi cũng cảm thấy bản thân có hơi quá đáng, đáng lẽ cô ta không nên chọc giận Giang Doãn Hâm trước mặt nhiều người như vậy. Cô ta lập tức mềm lòng, định khoác lấy cánh tay Giang Doãn Hâm, nhưng lại bị anh ta thô lỗ gạt đi.
"Em muốn đi hát với bọn họ mà, tự đi đi, anh không đi, anh về trước đây", Giang Doãn Hâm nói rồi định sải bước ra cổng, có vẻ như đột nhiên nghĩ ra gì đó, anh ta quay đầu đi đến trước mặt An Mạc Hạ: "Mạc Hạ, em con gái một thân một mình về không an toàn, tôi tiện đường đưa em về luôn".
An Mạc Hạ sững sờ, vốn định từ chối Giang Doãn Hâm, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tức giận muốn giết người của Bạch Tô Nghi, thì mỉm cười gật đầu: "Được, vây làm phiên anh".
Giang Doãn Hâm hiển nhiên không ngờ An Mạc Hạ lại dễ dàng đồng ý như vậy, trong lòng chợt dâng trào một niềm vui sướng, cơn tức giận trước đó cũng tiêu tan rất nhiều.
"An Mạc Hạ, cô dám…", Bạch Tô Nghi lại định hét lên, nhưng bị ánh mắt của Giang Doãn Hâm nín lại những lời định nói.
Giang Doãn Hâm chưa bao giờ nhìn cô ta bằng ánh mắt này, thế nhưng hôm nay lại vì An Mạc Hạ mà đối xử với cô ta như vậy.
"Doãn Hâm, em đột nhiên thấy hơi khó chịu, không muốn đi hát nữa, em cũng muốn về nhà", Bạch Tô Nghi chỉ đành lấy ra con át chủ bài của mình, giả vờ đáng thương yếu đuối, trước đây Giang Doãn Hâm thích nhất dáng vẻ này của cô ta, mỗi lần cô ta tỏ ra đáng thương là anh ta lập tức đến dỗ dành.
Giang Doãn Hâm nghe Bạch Tô Nghi nói vậy thì quả nhiên tỏ ra do dự.
Bạch Tô Nghi vui sướng trong lòng, cô ta biết Giang Doãn Hâm thích phụ nữ nhỏ bé e ấp như chim nhỏ mà. Ngày trước Giang Doãn Hâm rời bỏ An Mạc Hạ, ngoài nguyên nhân cô xấu ra thì quan trọng là vì cô quá mạnh mẽ, đảm đương mọi việc, không thể kích thích mong muốn bảo vệ của Giang Doãn Hâm.
An Mạc Hạ nhìn cảnh này thì thầm cười nhạo, xem ra Bạch Tô Nghi cũng khá có sức nặng trong lòng Giang Doãn Hâm.
Cô nắm chặt nắm đấm, muốn thử làm một người phụ nữ xấu xa, để Bạch Tô Nghi nếm trải cảm giác mất mặt trước mặt mọi người.
Do đó, An Mạc Hạ cố ý nghiêng chân, lảo đảo ngã về phía Giang Doãn Hâm, Giang Doãn Hâm lập tức đỡ lấy An Mạc Hạ theo phản xạ, vội vàng nói: "Mạc Hạ, em sao vậy?"
An Mạc Hạ nhíu mày, trên trán toát ra mồ hôi lạnh: "Hình như bị trật chân rồi, xem ra nếu anh không đưa thì tôi không về được rồi".
Cô thật sự không nói dối, vốn định diễn một trận nhưng không ngờ lại bong gân thật, quả nhiên cô không có thiên phú làm người phụ nữ xấu xa mà.
"An Mạc Hạ, chắc chắn là cô cố ý!", thấy hai người tựa vào nhau, Bạch Tô Nghi tức đỏ mắt, cô ta khó khăn lắm mới giành được cơ hội lại con tiện nhân này quấy rầy.
Nghe thấy Bạch Tô Nghi buộc tội, An Mạc hạ không hề tiếp lời, nhưng Giang Doãn Hâm lại trách mắng cô ta: "Chân bị sưng một cục rồi! Em thử giả vờ như thế cho anh xem!", nói rồi, Giang Doãn Hâm không thèm quan tâm đến Bạch Tô Nghi đang cố tình gây sự nữa, mà cẩn thận đỡ An Mạc Hạ bước ra ngoài cổng khách sạn Bích Ngọc Cư.
Bên ngoài khách sạn, mặc dù là mùa hè, nhưng gió đêm vẫn hơi se lạnh, An Mạc Hạ ăn mặc mỏng manh không khỏi rùng mình ôm chặt cơ thể.
"Lạnh à? Trên xe tôi có áo khoác, chút nữa tôi mặc cho em", Giang Doãn Hâm dịu dàng nói.
An Mạc Hạ sững sờ, trước đây cô rất ít khi được Giang Doãn Hâm đối xử dịu dàng như thế, không ngờ hiện tại hai người đã chia tay nhưng cô vẫn được trải nghiệm lại cảm giác này, nó khiến cô cảm thấy có chút buồn cười, cô lạnh lùng đáp: "Không cần đâu, tôi không lạnh", sau đó bình tĩnh rời khỏi người anh ta, khập khiễnh đi về phía trước.
Tay Giang Doãn Hâm cứng đờ giữa không trung, một lúc sau mới hoàn hồn đuổi theo: "Mạc Hạ, chân em bị trật rồi, để tôi đỡ em lên xe nhé".
An Mạc Hạ không hề quay đầu, cô không hề có ý định ngồi xe Giang Doãn Hâm, vừa nãy nói muốn đi nhờ xe anh ta về chỉ vì muốn chọc tức Bạch Tô Nghi mà thôi, cô phát hiện bản thân chưa sẵn sàng một mình đối diện Giang Doãn Hâm, mặc dù kế hoạch ban đầu của cô là khiến anh ta theo đuổi mình và đá Bạch Tô Nghi.
Nhưng dù sao Giang Doãn Hâm cũng là người cô từng yêu sâu đậm, khi gặp lại không thể bình tĩnh như cô tưởng tượng.
"Vẫn là không nên ngồi xe anh thì hơn, tôi tự bắt taxi về nhà".
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!