Nghe thấy tiếng động, căn phòng riêng lập tức yên lặng, mọi người đồng loạt nhìn qua, ngay cả Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm cũng thu lại lửa giận trên mặt, hiếu kỳ nhìn ra cửa.
Ngoài cửa có một cô gái mặc chiếc váy màu đỏ, kiểu váy vô cùng đơn giản, tuy đơn giản nhưng không hề làm mất đi khí chất của cô, ngược lại còn phơi bày đường cong cơ thể, chiếc váy bao trọn lấy vóc dáng gợi cảm của cô gái, mái tóc xoăn xinh đẹp xõa trên vai, chiếc cổ trắng ngần cuốn hút, quan trọng nhất là khuôn mặt diễm lệ, mặc dù chỉ trang điểm đơn giản, nhưng càng tôn lên ngũ quan của cô, phối cùng đôi môi nóng bỏng, không chỉ hút mắt người nhìn, mà còn như đang phát sáng.
Trong phòng riêng, mọi người sững sờ mất năm giây, một lúc sau có một anh chàng kêu lên: "Người đẹp, cô đi nhầm phòng sao, lớp chúng tôi không có ai xinh đẹp như cô đâu".
Cô gái mỉm cười, quan sát tất cả ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đặc biệt là ánh mắt bất ngờ của cặp tình nhân Giang Doãn Hâm và Bạch Tô Nghi, nhưng trong ánh mắt của Bạch Tô Nghi ngoài vẻ kinh ngạc ra, còn sự thù hận và bối rối.
"Tớ không đi nhầm phòng đâu, mọi người ơi, tớ là An Mạc Hạ nè".
Vừa dứt lời, bầu không khí như ngưng đọng, mấy giây sau nơi đây như bùng nổ.
"Á, sao có thể, cậu là An Mạc Hạ sao?"
"Tớ mù rồi sao, cậu sao có thể là An Mạc Hạ được, cô ấy và cậu cách biệt nhiều lắm".
"Chẳng nhẽ là An Mạc Hạ thật sao?"
"Thật đó, hình như hơi giống, ngũ quan giống, lúc trước An Mạc Hạ trang điểm xấu quá, giờ cô ấy tìm được kiểu trang điểm phù hợp, trông như biến thành người khác..."
"..."
Lâm San San kịp thời chạy qua, thân mật kéo tay An Mạc Hạ nói: "Đừng có đoán mò, tớ có thể làm chứng, người đẹp này là An Mạc Hạ, là An Mạc Hạ hàng thật giá thật!"
Cuối cùng tiếng bàn tán ngừng lại, mọi người chắc chắn người đẹp ở cửa là An Mạc Hạ, sau đó lại nhìn Giang Doãn Hâm và Bạch Tô Nghi.
Buổi họp lớp lần này, bọn họ đến đúng là không uổng, có kịch hay để xem.
Giang Doãn Hâm đứng bên, vẻ mặt vô cùng đặc sắc, cho dù nhiều năm trên thương trường giúp anh ta luyện được bản lĩnh giấu tâm tình, nhưng nhìn thấy An Mạc Hạ thay đổi thế này, anh ta không khỏi há hốc mồm, trong mắt tràn đầy vẻ bối rối.
Ở bên An Mạc Hạ năm năm, anh ta sắp quên mất tại sao anh ta ở bên cô rồi, là cô âm thầm giúp đỡ anh ta khiến anh ta cảm động sao? Không, không hoàn toàn, mà là vì gương mặt mộc khi xưa của cô, tuy là mặt mộc nhưng vô cùng mê người, nhưng sau đó không biết tại sao, cô bắt đầu trang điểm xấu kỳ lạ, cách mặc đồ cũng vô cùng quê mùa, mỗi lần đưa An Mạc Hạ ra ngoài đều nghe thấy mấy câu nói không tốt, sau đó anh ta liền bắt đầu ghét An Mạc Hạ, khó chịu đến mức suýt nữa quên mất An Mạc Hạ lúc trước cũng là một cô gái xinh đẹp, lại thêm sự xuất hiện của Bạch Tô Nghi, và sự thay đổi rõ ràng của An Mạc Hạ, vậy nên anh ta do dự. Khi Bạch Tô Nghi khổ sở cầu xin, cuối cùng anh ta quyết định bỏ mặc An Mạc Hạ, lựa chọn Bạch Tô Nghi.
Nhưng màn thay đổi của An Mạc Hạ trước mặt khiến trái tim Giang Doãn Hâm loạn lên.
Mà Bạch Tô Nghi đứng bên Giang Doãn Hâm nhìn thấy dáng vẻ thất thần của bạn trai mình, trong lòng tức giận và hoảng loạn, hóa ra hôm đó người cô ta gặp trong cửa hàng quần áo là An Mạc Hạ! Chẳng trách giọng nói giống hệt, khiến người ta khó chịu như vậy.
Bạch Tô Nghi mím môi, giống như tuyên bố chủ quyền, dựa sát vào người Giang Doãn Hâm, khi nhìn An Mạc Hạ, ánh mắt thêm mấy phần hận thù: "An Mạc Hạ, là cô thật sao, suýt nữa tôi không nhận ra đó, chắc cô không phải đi phẫu thuật thẩm mỹ đâu nhỉ", giọng cô ta đầy vẻ chế giễu.
An Mạc Hạ đoán trước được cô ta sẽ nói vậy, nên chỉ nhún vai, chẳng thèm để ý đến cô ta, chỉ nhìn về phía Giang Doãn Hâm.
Lại có cơ hội đối mặt với Giang Doãn Hâm, nói không lo lắng cũng không đúng, cô ở bên anh ta năm năm tròn, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng dường như cũng chiếm một phần nhỏ trong cuộc đời An Mạc Hạ, người đàn ông này là người cô từng rất yêu, nhưng cũng là người tổn thương cô nhất.
An Mạc Hạ cuộn chặt nắm đấm, đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ phức tạp, cô lặng lẽ nhìn người đàn ông trước mặt.
Giang Doãn Hâm lúc này cũng nhìn An Mạc Hạ, mắt hai người nhìn nhau, bầu không khí lập tức lóe lên vẻ kỳ lạ.
Những bạn học vây quanh nhìn thấy tình cảnh này liền im lặng, giống như xem trò hề, nhìn vẻ mặt hai người yêu cũ.
Một lúc sau, An Mạc Hạ mới bình tĩnh nói, tuy nhiên giọng cô vẫn hơi khàn khàn: "Giang Doãn Hâm, lâu rồi không gặp".
Giang Doãn Hâm hơi sững người, đáp: "Lâu rồi không gặp".
Bầu không khí trong căn phòng lập tức trở nên kỳ quái, Bạch Tô Nghi nhìn hai người, tức đến mức mặt tái mét, cô ta kéo tay Giang Doãn Hâm, cố mỉm cười: "Doãn Hâm, em hơi đói rồi, hay chúng ta ngồi xuống nói chuyện với bạn học đi".
Giang Doãn Hâm lúc này mới hoàn hồn, hoang mang nhìn Bạch Tô Nghi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!