Xe chạy thẳng về phía trước, đi khoảng một tiếng, cuối cùng rẽ vào một con đường vắng vẻ.
An Mạc Hạ ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hai bên đường, các căn biệt thự được xây dựng san sát nhau theo phong cách đơn giản. Dù thiết kế rất tối giản, nhưng cũng không khó nhìn ra sự tinh xảo và tỉ mỉ trong những chi tiết nhỏ.
Hơn nữa, cả dãy biệt thự đều được rừng núi bao quanh, một vài chạc cây cổ thụ che khuất căn biệt thự ở trong, càng khiến người ta có cảm giác cách xa thành phố nhộn nhịp, tâm trạng cũng thoải mái hơn.
Nếu không phải là trong lòng chút vướng mắc, An Mạc Hạ thật sự muốn lái xe vòng quanh chỗ này một lát.
Cô hít một hơi sâu, siết chặt túi sách trong tay, ép mình bình tĩnh lại.
Xe rẽ qua một khúc cua rồi dừng lại trước cánh cửa sắt màu trắng.
An Mạc Hạ ngước lên nhìn, thấy ngoài cửa có ghi tấm biển màu vàng: Tòa 6 Phong Dương Nhã Cư.
Nơi này chính là địa điểm tổ chức tiệc mà lúc trước Xa Ngọc Lệ đã hẹn với cô.
“Nhị phu nhân, chúng ta đến rồi”, tài xế Tiểu Vương đậu xe xong, giúp An Mạc Hạ mở cửa xe sau, lại ga lăng đưa tay chắn cạnh cửa trên, tỏ ý An Mạc Hạ hãy xuống xe.
An Mạc Hạ nói một tiếng cảm ơn, đi trên đôi giày cao gót mười lăm phân màu bạc, bước xuống xe.
Bởi vì căn biệt thự nằm ở ngoại ô, nên nhiệt độ thấp hơn thành phố một ít. Lúc này một trận gió thổ qua, thổi mái tóc màu nâu sậm như rong biển của An Mạc Hạ bay bay, cũng thổi chiếc váy hồng của cô.
Nhưng trận gió này cũng không khiến mái tóc cô rối tung lên, trái lại khiến cô càng thêm xinh đẹp, khiến cô trở thành một cảnh đẹp động lòng người.
Mấy người đàn ông cách đó không xa không khỏi ngẩn người.
Người phụ nữ An Mạc Hạ này, từ sau khi cải tạo, đúng là quá đỗi xinh đẹp.
Chu Dịch Phong khẽ ho, đè nén cảm xúc khó hiểu trong lòng xuống, cúi đầu xem đồng hồ đeo tay.
Bây giờ là một giờ mười lăm phút chiều, đêm qua mình mới làm xong hạng mục bên Mỹ, đã lập tức lên máy bay về nước, thậm chí còn chưa kịp ăn sáng.
Tâm trạng của anh trước nay chưa từng bị ảnh hưởng bởi bất kỳ người nào, lần này lại thay đổi vì An Mạc Hạ.
Chu Dịch Phong phiền não nhíu mày lại, chửi thầm mình một tiếng, lại không nhịn được mà nhìn người phụ nữ ở xa xa.
Lúc này, An Mạc Hạ đã tới cửa biệt thự, chờ người bên trong ra mở cửa.
Một lúc sau, một người phụ nữ trung niên mặc đồ người giúp việc đi ra mở cửa.
Người giúp việc này nhìn An Mạc Hạ, hơi sửng sốt, có chút nghi ngờ hỏi: “Xin hỏi cô là…”
Bà ấy còn chưa nói hết đã bị một tiếng nói quyến rũ cắt ngang: “Ối, tôi xem ai tới nào. Có phải cô dâu như hoa như ngọc mà chú hai nhà chúng ta mới cưới về không?”
Đi kèm với giọng nói này, tiếng bước chân truyền vào tai An Mạc Hạ, nghe giống như không chỉ có một người, mà có tới mấy người.
Không bao lâu sau, An Mạc Hạ nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Xa Ngọc Lệ. Dường như hôm nay cô ta cố ý trang điểm ăn mặc, nên xinh đẹp hơn nhiều so với lần trước gặp An Mạc Hạ. Bộ váy da body cao cấp bao bọc vóc dáng hoàn mỹ của cô ta, lộ ra khe ngực như ẩn như hiện khiến người ta mơ tưởng, vừa quyến rũ lại vừa xinh đẹp.
Trên mặt Xa Ngọc Lệ đang nụ cười mỉa mai, nhưng khi nhìn thấy rõ mặt An Mạc Hạ, nụ cười đó lập tức cứng lại.
“Cô là ai?”, Xa Ngọc Lệ nghi ngờ nhìn An Mạc Hạ từ trên xuống dưới, ánh mắt tỏ ra không tin tưởng.
Thấy Xa Ngọc Lệ như vậy, tâm trạng lo lắng của An Mạc Hạ tan mất. Cô tự tin bước lên hai bước, cười nói: “Chị dâu, sao ngay cả em dâu mà chị cũng không nhớ vậy?”, dứt lời, An Mạc Hạ cố tỏ ra đau lòng mà bĩu môi.
Nghe vậy, Xa Ngọc Lệ ngạc nhiên đến độ con mắt sắp rớt xuống, cô ta không tin được mà kêu lên: “Cô, cô, cô… Sao có thể chứ? Cô là An Mạc Hạ?”
Khóe miệng An Mạc Hạ cong lên, cô gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà cũng khó trách chị dâu không nhớ em, dù sao chúng ta cũng chỉ gặp một lần”.
Cô nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm Xa Ngọc Lệ, lại liếc qua mấy tiểu thư nhà giàu khác, lễ phép nói: “Xin chào, tôi là An Mạc Hạ, vợ của Chu Dịch Phong, lần đầu gặp mặt, xin chỉ giáo nhiều hơn”.
Bầu không khí yên tĩnh mấy giây, sau đó truyền đến tiếng bàn tán của các cô gái.
“A, hóa ra cô chính là vợ của Chu Dịch Phong”.
“Không ngờ lại trẻ tuổi xinh đẹp như vậy”.
“Chu Dịch Phong đúng là có phúc”.
“Ôi, hình như không giống Ngọc Lệ nói cho lắm”.
“…”
Xa Ngọc Lệ ở bên cạnh, sắc mặt vô cùng u ám, ánh mắt nhìn An Mạc Hạ vẫn lộ ra vẻ không thể tin được, ngoài ra còn có chút ác độc.
Một lúc sau, Xa Ngọc Lệ mới miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Ấy, em dâu, có phải em đã tìm được thợ trang điểm lợi hại nào không? Lớp trang điểm khác hẳn với lần trước đấy. Người ta thường nói thợ trang điểm có thể thay đổi được khuôn mặt người phụ nữ, xem ra câu nói đó là đúng”.
Đương nhiên An Mạc Hạ có thể nghe ra ý của Xa Ngọc Lệ, đơn giản là nói gương mặt cô là giả, nhưng có phải giả hay không, chỉ có cô là rõ nhất, cô thờ ơ cười nói: “Nếu chị dâu có hứng thú, em có thể giới thiệu cho chị”.
Nghe An Mạc Hạ nói thản nhiên như vậy, Xa Ngọc Lệ càng đắc ý nhướng mày: “Không cần, gương mặt này của tôi không cần thợ trang điểm có kỹ thuật lợi hại, trang điểm qua loa là được rồi, cô để lại tự dùng đi”.
Xa Ngọc Lệ vừa dứt lời, cũng không biết ai cười một tiếng, ngay sau đó, tất cả mọi người đều bật cười khinh thường, mỉa mai nhìn mặt An Mạc Hạ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!