Đúng lúc An Mạc Hạ sắp đi đến trước mặt Giang Doãn Hâm thì điện thoại trong túi cô đổ chuông.
An Mạc Hạ kinh ngạc, cơn kích động vừa dâng trào giảm đi không ít, cô vội vàng cầm điện thoại đi sang một bên.
Giang Doãn Hâm cũng vì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của An Mạc Hạ mà dồn ánh mắt về phía cô, tiếng chuông này thật quen tai.
Thực ra khi nãy vừa bước vào cửa hàng, Giang Doãn Hâm đã chú ý đến An Mạc Hạ, phụ nữ xinh đẹp thường có thể dễ dàng thu hút ánh mắt của đàn ông, nhưng ngại Bạch Tô Nghi ở ngay phía trước, anh ta cũng không dám to gan nhìn qua, chỉ liếc nhìn làm như vô tình lướt qua An Mạc Hạ một cái, cô gái thân hình duyên dáng, đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp, tuy không ngắm kỹ khuôn mặt của cô, nhưng anh ta cũng có thể cảm giác được cô là một mỹ nữ tiêu chuẩn, hơn nữa vừa nãy anh ta cảm thấy hình như cô gái này muốn đi đến nói gì đó với anh ta.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Giang Doãn Hâm không khỏi dừng lại trên bóng hình cô gái thêm một lúc.
Đương nhiên An Mạc Hạ nhận điện quay lưng lại với Giang Doãn Hâm, không biết tâm tư của người đàn ông kia, cô nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình một cái, nhanh chóng ấn nghe.
An Mạc Hạ còn chưa lên tiếng, bên kia đã vang lên giọng nói êm tai trầm thấp như tiếng đàn của Chu Dịch Phong, tuy trong giọng điệu có chút lạnh nhạt.
“An Mạc Hạ, nhận được tiền chưa?”
“Nhận được rồi”, An Mạc Hạ trả lời, rồi lại thêm hai chữ “cảm ơn” theo phản xạ tự nhiên.
Rõ ràng phía bên kia điện thoại trầm mặc mấy giây, mới nghe thấy Chu Dịch Phong lại hạ thấp giọng xuống: “Ừm, nhận được thì tốt”.
Đương nhiên An Mạc Hạ đã phát hiện được ý lạnh lùng trong giọng của Chu Dịch Phong, nhưng cô cũng không rảnh để nghĩ nhiều, bởi vì nhân viên bán hàng ở một bên đã đến phía sau quầy nhìn cô, dường như đang đợi cô mau chóng thanh toán, cho nên An Mạc Hạ vội vàng nói: “Ấy, tôi không nói với anh nữa, tôi phải đến quầy thu ngân trả tiền mua váy”.
“Cô mua đồ ở đâu?”, Chu Dịch Phong tiện miệng hỏi một câu, thì ra An Mạc Hạ vay tiền anh là để mua quần áo, vừa nãy anh không hỏi cũng không để ý, bây giờ biết, cũng không cảm thấy An Mạc Hạ phung phí, ngược lại cảm thấy hiện giờ An Mạc Hạ là bà xã của anh, cũng nên sắm vào bộ quần áo đẹp rồi, những bộ quần áo rẻ tiền trong tủ đồ của cô đúng là không nhìn nổi…
An Mạc Hạ nói tên cửa hàng, vốn tưởng mình có thể tắt máy, lại nghe thấy trong điện thoại vang lên giọng của Chu Dịch Phong: “Ồ, CEO Tưởng Nhất Đào của thương hiệu này là bạn tốt của tôi, thế này đi, lát nữa tôi kêu thư ký của tôi nói với giám đốc Tưởng, để họ giới thiệu cho cô mấy bộ”.
“A, không cần đâu, tôi mua một chiếc là được rồi…”
Đương nhiên là Chu Dịch Phong không cho cô cơ hội từ chối, anh tắt máy ngay lập tức.
Cánh tay An Mạc Hạ cầm điện thoại hơi run run, mẹ ơi, cô mua một bộ thôi cũng đã như muốn lấy mạng cô rồi đấy có được không, nếu lại giới thiệu cho cô thêm chẳng phải khuynh gia bại sản sao.
Hoàn toàn làm méo mó tâm ý muốn tặng quần áo cho cô của Chu đại công tử.
Bị cuộc điện thoại của Chu Dịch Phong xen ngang, cơn giận vừa mới bốc lên của An Mạc Hạ hoàn toàn bị dập tắt, cũng may có cuộc gọi này khiến cô lấy lại lý trí.
Bây giờ vẫn chưa phải lúc cho Giang Doãn Hâm biết thân phận của mình.
Nghĩ đến đây, cô vội vàng cúi đầu bước nhanh đến quầy thu ngân, chỉ sợ chậm một chút sẽ khiến Giang Doãn Hâm nhận ra mình.
An Mạc Hạ giao thẻ của mình ra, vô cùng đau lòng nhìn nhân viên bán hàng nhanh nhẹn làm một loạt thao tác thanh toán, cuối cùng run tay ký tên mình lên phiếu.
Đúng lúc An Mạc Hạ đang định nhận lấy váy, điện thoại trên quầy bỗng đổ chuông.
Nhân viên phục vụ nghi hoặc nhận điện, chưa nói được hai câu, sắc mặt liền trở nên trắng bệch, không biết có phải An Mạc Hạ bị ảo giác không, cô cứ cảm thấy nhân viên phục vụ không dám tin nhìn mình mấy cái liền.
“Được, tôi biết rồi, chúng tôi nhất định sẽ phục vụ cô ấy thật tốt, vâng vâng, anh yên tâm”, nói xong nhân viên bán hàng tắt điện thoại.
“Thưa cô, e rằng chúng tôi không thể bán cho cô bộ đồ này”, nhân viên phục vụ nghiêm túc nói.
“Hả? Tại sao?”, An Mạc Hạ bất mãn cau mày, đây là chiếc váy mà cô đã phải cắn răng tốn gần năm mươi nghìn tệ mới cướp được từ tay Bạch Tô Nghi, sao đến lại không thể bán.
Bạch Tô Nghi ở một bên vốn đang không vui vì An Mạc Hạ có thể mua được chiếc váy này với giá gấp mười lần, nhưng lời đã nói ra, cô ta cũng không thể thu lại, bây giờ bỗng nghe thấy nhân viên phục vụ nói như vậy, trên mặt liền hiện lên vẻ mặt sung sướng trước nỗi khổ của người khác: “Ồ, chuyện gì thế, có phải trước đây cô ta có hành vi xấu bị người ta tố cáo đến cửa hàng không?"
Nghe thấy giọng điệu chế nhạo trắng trợn của Bạch Tô Nghi, mặt An Mạc Hạ biến sắc, hai tay buông bên sườn nắm vào nhau, cô cũng rất muốn biết tại sao không thể bán cho cô, rõ ràng suýt nữa có thể tranh được chiếc váy từ trong tay Bạch Tô Nghi.
“Thưa cô, mong cô đừng ăn nói lung tung”, nhân viên bán hàng vội vàng giải thích, hơi không vui nhìn sang Bạch Tô Nghi: “Cô gái này là bạn của CEO Tưởng của thương hiệu chúng tôi, vừa nãy giám đốc Tưởng đặc biệt gọi điện đến, nói là bất kỳ trang phục nào mà cô ấy chọn ở cửa hàng đều miễn phí, hơn nữa chỉ cần cô ấy thích bộ nào, chúng tôi cũng không được bán cho người khác”.
Cú quay xe này khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc.
Ngay cả Giang Doãn Hâm vừa đến cửa hàng không lâu dường như cũng đã hiểu ra điều gì đó, lại nhìn sang An Mạc Hạ với ánh mặt hiếu kỳ, chỉ là An Mạc Hạ vẫn luôn quay lưng lại với anh ta, cô còn cố cúi thấp đầu, mái tóc đẹp như dòng suối che hơn nửa khuôn mặt cô, khiến anh ta không nhìn rõ vẻ mặt của cô.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!