Sau khi điện thoại đổ mấy hồi chuông mới có người bắt máy, giọng nói hơi lười biếng của người đàn ông vang lên: “Alo”.
An Mạc Hạ nuốt nước miếng, tim đập thình thịch, cơ thể vô cùng căng thẳng.
“Là tôi, An Mạc Hạ đây”, An Mạc Hạ dừng mấy giây rồi mở miệng nói.
Nguyên nhân cô gọi cho Chu Dịch Phong là vì bây giờ người có thể giúp cô e rằng chỉ có anh mà thôi.
“Tôi biết”, Chu Dịch Phong thản nhiên nói, nhưng trong lòng lại thoáng qua chút mừng rỡ mà chính anh cũng không phát hiện ra.
Vừa rồi anh đang chuẩn bị tắt máy để họp thì đột nhiên trên màn hình điện thoại hiện lên cái tên “An Mạc Hạ”. Anh do dự chốc lát, vẫn quyết định tạm thời để mọi người trong phòng họp chờ mình, còn mình đi ra ngoài nhận cuộc gọi của cô.
Mặc dù hai người đã trao đổi số điện thoại từ ngày đầu tiên quen nhau, nhưng đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi cho anh.
“Tìm tôi có chuyện gì?”, Chu Dịch Phong thấp giọng khẽ hỏi, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
“Ừm…”, An Mạc Hạ cắn môi, hít sâu một hơi, hỏi câu mà nãy giờ cô nghĩ trong đầu: “Ừm, Chu Dịch Phong, anh có thể cho tôi mượn ít tiền không?”
Người bên kia đầu dây im lặng mấy giây, sau đó, giọng nói vô cùng không vui của Chu Dịch Phong vang lên: “An Mạc Hạ, cô nói gì cơ? Cô mượn tiền tôi?”
Vợ mình lại mượn tiền mình!
“Á, anh nghe tôi nói đã”, dĩ nhiên An Mạc Hạ nghe thấy giọng Chu Dịch Phong đang khó chịu nên vội vàng nói: “Tôi sẽ trả cho anh, nhưng chắc sẽ hơi lâu. Anh biết đó, giờ tôi đã nghỉ việc rồi…”
Giọng An Mạc Hạ ngày càng thấp, vì cô cảm nhận được rõ ràng luồng khí lạnh truyền tới từ đầu dây bên kia, dù cách thật xa cũng khiến cô không khỏi rùng mình.
Lời cô vừa nói có vấn đề gì sao?
“Tấm thẻ tôi đưa cho cô lúc trước đâu, sao cô không lấy?”, Chu Dịch Phong gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này. Anh nhớ rõ ràng, ngay hôm kết hôn anh đã cho An Mạc Hạ một tấm thẻ tín dụng không giới hạn, tấm thẻ đó để trưng bày à?
An Mạc Hạ hơi chột dạ: “Tấm thẻ đó đang ở nhà, ừm, tôi quên mang theo, giờ tôi cần mua đồ, không có thời gian về lấy”.
Quan trọng nhất là cô không quen dùng tiền của người khác, nên đã cất tấm thẻ Chu Dịch Phong cho cô đi rồi.
“Nói đi, cô cần bao nhiêu?”, Chu Dịch Phong lạnh lùng hỏi.
“Ừm, năm mươi nghìn tệ”, An Mạc Hạ yếu ớt đáp.
Chu Dịch Phong xoa trán. Năm mươi nghìn? Người phụ nữ này mượn anh năm mươi nghìn tệ mà còn định trả cho anh? Rốt cuộc cô xem anh là người thế nào chứ? Dù là vợ chồng trên danh nghĩa thì cũng xa lạ quá đó.
Người đàn ông càng nghĩ càng bực, cũng không muốn nói thêm gì với An Mạc Hạ nữa, dứt khoát nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ bảo thư kí chuyển tiền cho cô”, dứt lời, Chu Dịch Phong chuẩn bị cúp điện thoại.
“Đợi đã, giờ tôi sẽ gửi số tài khoản qua tin nhắn cho anh. Ừm, anh nhanh chút nha, tôi đang khá gấp”.
Đầu bên kia đáp lại lời An Mạc Hạ bằng một tràng tiếng tút.
An Mạc Hạ thở dài, cũng không biết Chu Dịch Phong có nghe câu cuối cùng cô nói hay không nữa. Cô nhanh chóng mở phần tin nhắn ra, soạn số tài khoản gửi cho anh.
Bên kia, Chu Dịch Phong nhận được tin nhắn, gọi thư kí Trương Dương đến.
“Giúp tôi chuyển tiền gấp cho số tài khoản này”.
“Được, tổng giám đốc Chu, chuyển bao nhiêu ạ?”
“Năm mươi nghìn tệ, à, chuyển nhiều chút đi”, Chu Dịch Phong nghĩ lại, giơ một ngón tay với thư kí.
“Vâng, tôi sẽ đi làm ngay”.
An Mạc Hạ nhanh chóng nhận được tiền Chu Dịch Phong chuyển đến, nhưng không phải năm mươi nghìn tệ, mà là… năm trăm nghìn tệ!
An Mạc Hạ giật mình há to miệng. Chu Dịch Phong có nghe nhầm không đấy? Vừa nãy cô chỉ mượn anh năm mươi nghìn tệ thôi. Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao đến lúc đó trả lại cho anh là được.
Lần nữa quay vào tiệm, Bạch Tô Nghi đang ngắm nghía một bộ váy trắng trước gương, hai nhân viên đang phục vụ cô ta, cung kính coi cô ta là một khách hàng lớn.
An Mạc Hạ đi vào tiệm, ba người đều dừng động tác trên tay lại, nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp ngoài cửa.
Bạch Tô Nghi đang đứng trước gương nhếch miệng cười khinh miệt: “Ôi, vừa rồi tôi còn tưởng cô không quay lại nữa chứ? Sao nào? Kiếm đủ tiền rồi hả?”
Kiểu mỉa mai không nể nang gì như vậy, dù là kẻ ngu cũng nghe hiểu.
An Mạc Hạ cố nén lửa giận trong lòng, cười nói: “Cô à, tôi đồng ý trả giá gấp năm lần để mua bộ đồ kia”.
“Vậy sao?”, Bạch Tô Nghi liếc xéo An Mạc Hạ, khéo miệng cong thành nụ cười lạnh lẽo: “Giờ tôi lại đổi ý rồi, tôi rất thích cái váy đó, năm lần không được, tôi muốn mười lần. Nếu cô trả được thì tôi lập tức đưa cho cô”.
Không hiểu sao, Bạch Tô Nghi rất không thích người phụ nữ giống An Mạc Hạ này. Nếu không phải cô ta biết An Mạc Hạ xấu xí thế nào, cô ta còn cho rằng người này chính là An Mạc Hạ. Nhưng tuyệt đối không thể nào?
“Sao nào?”
Đây rõ ràng là lòng tham không đáy mà!
An Mạc Hạ âm thầm siết chặt nắm đấm, trong lòng nảy ra suy nghĩ “không được thì thôi đi”, nhưng nghĩ tới ngày kết hôn bị Bạch Tô Nghi sỉ nhục, cô lại không cam lòng. Hôm nay, cô nhất định phải mua được bộ váy đó! Cũng may Chu Dịch Phong chuyển cho cô nhiều tiền, cho cô thêm sức mạnh.
“Được thôi, mười lần thì mười lần”, An Mạc Hạ mỉm cười quay đầu nhìn nhân viên ở bên cạnh: “Các cô đều làm chứng nhé, cô gái này đã quyết định sẽ bán váy cho tôi, tôi sẽ ra quầy thu ngân tính tiền, tiền thừa, các cô trả cho cô ta là được”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!