Trên tấm gương sát mặt đất, hiện lên bóng dáng một người con gái mặc chiếc váy cưới dài quét đất, khéo léo khoe chiếc cổ trắng như tuyết và xương quai xanh gợi cảm, mái tóc búi cao, tà váy cưới trắng tinh rũ trên đất, trông vô cùng đoan trang, thanh nhã.
An Mạc Hạ khẽ nhếch khóe miệng, một nụ cười gượng ép nhưng không quá xấu xí hiện lên trên khuôn mặt của cô gái trong gương.
Hôm nay là ngày cưới của cô, nhưng cô lại không vui chút nào, bởi vì người cô sắp lấy làm chồng không phải là người cô thích, hơn nữa anh còn là một công tử đào hoa có tiếng.
Chu Dịch Phong – cậu hai của tập đoàn Chu Thị, mặc dù gia thế lớn mạnh, nhưng dốt nát kém cỏi, không chỉ nổi tiếng là cậu ấm bất tài, còn có vô số tin đồn tình ái với nhiều người phụ nữ khác. Ví dụ như hai hôm trước, Chu Dịch Phong bị chụp ảnh đi vào khách sạn với cô người mẫu trẻ 18 tuổi – Sở Mạn Doanh.
Nụ cười miễn cưỡng của An Mạc Hạ lần nữa rũ xuống, nếu không có sự việc xảy ra một tháng trước kia, đánh chết cô cũng không đồng ý lấy Chu Dịch Phong.
Một tháng trước.
“Mạc Hạ, xin lỗi, anh không thể kết hôn với em”, trong hôn lễ, khi An Mạc Hạ mỉm cười hạnh phúc bước đến gần chú rể Giang Doãn Hâm, thì nghe thấy câu nói vô tình này của anh ta.
Bỗng nhiên, An Mạc Hạ cảm thấy như có một chậu nước lạnh đổ ụp xuống đầu mình.
Cô khó tin nhìn người đàn ông trước mặt, một lúc lâu sau mới nặn ra nụ cười hỏi: “Doãn Hâm, anh đang đùa với em đấy à, đừng trêu chọc nữa, hôn lễ sắp bắt đầu rồi”.
“Anh không đùa với em, anh nghiêm túc đấy”, Giang Doãn Hâm nhìn người con gái trước mặt nhấn mạnh nói từng câu từng chữ, trong mắt quả thật không có chút cười đùa nào.
An Mạc Hạ và Giang Doãn Hâm đã yêu nhau năm năm, cô chỉ cần nhìn lướt qua là biết anh có nói dối hay không.
Hai tay người con gái vô lực buông thõng xuống, dường như phải dùng toàn bộ sức lực của cơ thể mới có thể ngăn nước mắt rơi.
“Doãn Hâm, anh có thể nói cho em biết nguyên nhân không?”, An Mạc Hạ cắn môi nói.
Đáp lại câu hỏi của cô không phải Giang Doãn Hâm, mà là cô bạn thân mười phút trước vẫn đang chúc mừng cô – Bạch Tô Nghi.
Bạch Tô Nghi duyên dáng bước vào trên đôi giày cao gót mười phân màu đỏ, khuôn mặt trang điểm tinh tế nhếch lên nụ cười chế giễu: “Vì sao à? An Mạc Hạ, chẳng lẽ cậu không nhận ra Doãn Hâm từ lâu đã không còn yêu cậu à, cậu cũng không nhìn lại dáng vẻ quê mùa của mình đi, một người đàn ông như Doãn Hâm sao có thể thích cậu chứ? Người anh ấy yêu là tớ”.
“Rầm”, An Mạc Hạ cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung ra.
Rốt cuộc Giang Doãn Hâm và Bạch Tô Nghi đang nói gì vậy, sao cô nghe không hiểu gì hết.
Cô và Giang Doãn Hâm yêu nhau từ thời đi học, vì anh ta cô đã từ bỏ công việc người nhà sắp xếp cho, cùng anh ta phấn đấu lập nghiệp, giao toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình cho anh ta, thậm chí vì anh ta cô dùng những thứ rẻ nhất, từ bỏ cả chăm sóc da như bao người phụ nữ khác. Khó khăn lắm hai người mới có chút khởi sắc, Giang Doãn Hâm cuối cùng cũng được lên chức tổng giám đốc tập đoàn An Vân như ý nguyện, vì sao hôm nay anh ta lại nói không cần cô? Còn bạn thân cô Bạch Tô Nghi lại trở thành bạn gái của bạn trai cô?
An Mạc Hạ lắc đầu điên cuồng, cô thật sự không thể chấp nhận sự thật này.
“Không, không đâu, hai người cùng nhau lừa em có đúng không…”, An Mạc Hạ vừa nói, vừa bước lại gần Giang Doãn Hâm, giơ tay bắt lấy cánh tay của anh ta.
Nhưng còn chưa chạm được vào tay áo của Giang Doãn Hâm, một ly rượu vang lạnh như băng đổ xuống đầu cô.
Bạch Tô Nghi cầm chiếc ly rỗng trong tay, khuôn mặt tràn đầy vẻ ác độc: “An Mạc Hạ, nếu cô còn muốn giữ chút thể diện thì mau chóng cút khỏi đây, từ giờ đừng quấn lấy Doãn Hâm nữa”.
An Mạc Hạ ngây người nhìn chiếc váy cưới bị nhuộm rượu vang của mình, màu đỏ chói mắt trước ngực như đâm vào mắt cô, chiếc váy cưới cô tiết kiệm cả năm mới mua được, mà nay lại bị người ta tùy ý dẫm đạp như rác rưởi.
Người chà đạp lên còn là người đàn ông cô yêu nhất và người bạn thân nhất của cô.
An Mạc Hạ ngẩng đầu nhắm chặt đôi mắt, sau đó run rẩy nói: “Hay, hay lắm! An Mạc Hạ tôi có mắt như mù mới quen biết đôi cẩu cẩu nam nữ như các người, hai người nghe đây, tôi nguyền rủa các người sẽ không có kết cục tốt đẹp!”
Nói xong, An Mạc Hạ liền xoay người điên cuồng chạy ra khỏi lễ đường.
Trên đường, người xe qua lại như mắc cửi.
An Mạc Hạ trong lúc thất thần đã lên bừa một chiếc xe, cô hét lên với tài xế: “Đưa tôi đi đâu tùy anh, chỉ cần rời khỏi chỗ này là được!”
Nhưng đợi một lúc lâu sau vẫn không thấy tài xế đáp lại.
An Mạc Hạ cảm thấy vô cùng tức giận, đang định hét lên một tiếng nữa thì đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh có gì đó sai sai.
Chiếc xe này rõ rành không giống xe taxi bình thường, nội thất sang trọng rộng rãi, ghế ngồi êm ái thoải mái, nhìn qua là biết đây chính là một chiếc xe hạng sang!
Hơn nữa, bên cạnh cô hình như còn có một người đàn ông đang ngồi.
An Mạc Hạ bỗng chốc đơ người, chắc chắn là vừa nãy bản thân cô lớ ngớ lên nhầm xe rồi.
Cô cứng nhắc quay đầu nhìn sang người bên cạnh, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là đôi chân dài thẳng tắp trong chiếc quần âu màu xám, đánh mắt dọc theo đôi chân, An Mạc Hạ liền nhìn thấy một khuôn mặt gần như hoàn mỹ.
Đây là một người đàn ông đẹp trai, ngũ quan sắc xảo, đường nét mềm mại, toàn thân toát ra khí chất cao quý.
Lúc này, đôi mắt đen như mực của anh đang nhìn chằm chằm An Mạc Hạ.
Trái tim An Mạc Hạ hẫng mất một nhịp, nhìn gương mặt người đàn ông nhất thời không thể hoàn hồn.
Đến khi giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên bên tai: “Có rất nhiều người phụ nữ chủ động đến sà vào lòng tôi, nhưng chưa thấy ai to gan như vậy”.
Ánh mắt người đàn ông lướt qua chiếc váy cưới trên người cô: “Không ngờ còn mặc luôn cả váy cưới đến”.
Nghe người đàn ông nói vậy, An Mạc Hạ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cô hĩu hôi bất mãn: “Anh đừng nói linh tinh, tôi, tôi chỉ là lên nhầm xe mà thôi”.
Người đàn ông hiển nhiên không tin lời cô nói, khoanh tay ung dung nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!