Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com



Một câu nói ngắn gọn nhưng lại như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Mặc Trì Úy, anh không bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình lại bị một người phụ nữ đâm đau đớn đến như vậy.
“Đường Tâm Nhan, em tàn nhẫn hơn những gì anh tưởng tượng.” Nói xong lời này, Mặc Trì Úy xoay người rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng rời đi của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan dường như có thể cảm nhận được nỗi đau trên người anh truyền đến.
Biết rằng những gì cô nói vừa rồi có chút tàn nhẫn, nhưng… nhưng Đường Tâm Nhan không biết làm thế nào để xin lỗi anh.
Thôi vậy, để sau này hãng nói.
Trở về phòng ngồi xuống bên cạnh con trai, nhìn đôi má mũm mĩm của bé con đang say ngủ, Đường Tâm Nhan cảm thấy được mùi của hạnh phúc.
Nửa tiếng sau, con trai từ từ mở mắt, nhìn thấy Mặc Trì Úy phiên bản thu nhỏ này, Đường Tâm Nhan khẽ hôn lên má cậu bé.
“Cục cưng à, chúng ta thức dậy, sau đó đi ăn sáng thôi nào.” Sau khi mặc quần áo cho con trai và rửa mặt sạch cho con xong, cô ôm con bước ra khỏi phòng.
Khi đến phòng ăn, cô không thấy anh đâu.
“Cậu chủ, cậu ấy đã tới công ty rồi.”
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan nhìn chằm chằm vào cửa ra vào, người giúp việc vội vàng đi tới nói với cô.
“Đến công ty? Sớm như vậy sao?”
Cô có chút kinh ngạc.
“Thường ngày cậu chủ không đến công ty sớm như vậy.


Gần đây dạ dày cậu ấy không tốt lắm, ăn sáng xong sẽ đến công ty luôn.

Nhưng không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì.

Lúc cậu ấy rời đi, sắc mặt thực sự rất khó coi.”
Người giúp việc lẩm bẩm nói.
Nghe thấy lời của người giúp việc, Đường Tâm Nhan bất lực thở dài một hơi, có lẽ là những lời cô nói khi nãy khiến anh tức giận, vậy nên mới không ăn sáng đã rời đi luôn sao?
“Mẹ… Mẹ, ăn…” Đường Tâm Nhan bước ra khỏi dòng suy nghĩ khi nghe thấy giọng nói của con trai mình, cô vội vàng cầm đồ ăn cho con trai lên, đút cho cậu bé cẩn thận.
Không biết có phải vì Mặc Trì Úy không ở đây hay không mà Đường Tâm Nhan cũng không ăn được nhiều, sau khi con trai ăn no, cô dẫn cậu bé ra sân phơi nắng.
Nhìn thấy con trai vui vẻ ngồi trong xe đẩy, lòng Đường Tâm Nhan không thể bình tĩnh được nữa.
Cô trực tiếp gọi đến số của Cố Nhiễm Nhiễm.
“Tâm Nhan, có chuyện gì vậy?” Ngay sau khi điện thoại được kết nối nhưng hồi lâu mà vẫn không nghe thấy giọng nói của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm thấy có chút kỳ lạ.
“Có phải là đã xảy ra chuyện gì không? Cậu ở nhà đợi tớ, bây giờ tớ đến tìm cậu ngay đây.”
Đường Tâm Nhan vẫn giữ im lặng, không nói, điều này khiến Cố Nhiễm Nhiễm có chút lo lắng.
“Tớ không ở nhà, tớ đang ở…” Đường Tâm Nhan khẽ thở dài: “Tớ đang ở biệt thự của Mặc Trì Úy, cậu đến đây tìm tớ đi.”
Đường Tâm Nhan vốn dĩ không muốn nói cho Cố Nhiễm Nhiễm biết chuyện này, nhưng sau khi nghĩ lại, cuối cùng cũng vẫn nói ra, dẫu sao thì chuyện như vậy không thể che giấu được mãi.
“Cậu đang ở biệt thự của Mặc Trì Úy?” Vẻ mặt Cố Nhiễm Nhiễm sửng sốt, nhưng cảm thấy tâm trạng của Đường Tâm Nhan có chút không ổn lắm, cho nên sau khi Cố Nhiễm Nhiễm cúp điện thoại, cô ấy liền lái xe, nhanh chóng đến biệt thự của Mặc Trì Úy.
“Có chuyện gì vậy? Quay lại đây sống rồi chẳng phải cậu nên vui vẻ sao? Mặt mày sao lại cau có thế này chứ?” Cố Nhiễm Nhiễm không khỏi lo lắng hỏi khi thấy Đường Tâm Nhan cau mày.

Cô ấy phát hiện tâm trạng của cô có chút không đúng, nhất là đôi mày cau lại của cô dường như có rất nhiều suy nghĩ trong đầu.
“Tớ…” Đường Tâm Nhan nói với Cố Nhiễm Nhiễm tại sao cô lại đến đây, đồng thời cũng nói cho cô ấy biết lý do chính dẫn đến cuộc ly hôn giữa Mặc Trì Úy và cô.
“Cái gì cơ…” Cố Nhiễm Nhiễm bị sốc khi nghe điều này: “Xem ra lúc về tớ phải đi tìm Trì Chi Hành tính số mới được.

Trong thời gian người đàn ông của cậu bị thương, thỉnh thoảng anh ấy lại đi công tác nước ngoài.


Chắc chắn là ở cùng với người đàn ông của cậu, tên đàn ông chết tiệt, vậy mà lại không nói với tớ câu nào.” Cố Nhiễm Nhiễm hung hăng nói.
“Tớ không biết phải làm sao nữa?” Đường Tâm Nhan nhìn Cố Nhiễm Nhiễm, lòng tràn đầy đau đớn.
Cố Nhiễm Nhiễm thở dài, ngồi bên cạnh cô.
“Tớ là chị em của cậu, sao tớ lại không biết trong lòng cậu vẫn luôn có Mặc Trì Úy chứ? Nếu như cậu vẫn yêu anh ta, tại sao lại không cho anh ta một cơ hội? Đừng để bản thân phải hối hận, cậu biết chưa?”
Cố Nhiễm Nhiễm nghiêm túc khuyên nhủ cô.
“Nhưng mà tớ… tớ không biết phải đối mặt với anh ấy như thế nào.

Dẫu sao thì lúc đầu anh ấy cũng không ngó ngàng gì đến hai mẹ con tớ mà vẫn luôn chăm sóc cho Mạnh Bạch Chỉ, sự tồn tại của Mạnh Bạch chỉ chính là một quả bom hẹn giờ, tớ sợ… tớ sợ sau khi tình cảm của bọn tớ ổn định rồi, cô ta lại xuất hiện lần nữa, đến lúc đó có thể sẽ lại xảy ra chuyện tương tự.

Nhiễm Nhiễm, cậu cũng biết mà, nếu như lại có lần thứ hai nữa, tớ sẽ ngã quỵ mất.”
Đường Tâm Nhan đau khổ nói.
Cố Nhiễm Nhiễm có thể hiểu được sự cân nhắc, do dự trong lòng Đường Tâm Nhan, nhưng một khi đã bỏ lỡ thì thực sự không có cơ hội để bắt đầu lại.
“Tâm Nhan, chỉ cần cậu tin tưởng Mặc Trì Úy, tin tưởng người đàn ông này, thì tớ tin rằng các cậu sẽ hạnh phúc, nhưng trước hết là, cậu phải cho hai người một cơ hội để gần nhau.”
Hai người trò chuyện rất lâu, dưới sự chỉ đường, soi sáng của Cố Nhiễm Nhiễm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan cuối cùng cũng nở một nụ cười ngọt ngào.
Nụ cười của Đường Tâm Nhan cũng khiến Cố Nhiễm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.
“Tớ còn có việc phải đến công ty.

Cậu có chuyện gì có thể gọi tớ bất cứ lúc nào.”
Đường Tâm Nhan gật đầu rồi tiễn Cố Nhiễm Nhiễm ra khỏi cổng, cho đến khi xe của cô ấy biến mất khỏi tầm mắt, cô mới thu lại ánh mắt.

Người trước mặt cô là Trình Tử Thanh sao?
Vô tình lướt qua một người đàn ông với bộ quần áo hơi nhăn nhúm đứng cách biệt thự không xa, Đường Tâm Nhan lúc đầu giật cả mình, nhưng cô rất nhanh đã nhận ra danh tính của người đàn ông đó.
Chỉ là… anh ta đang làm gì vậy? Tại sao quần áo lại nhăn nhúm như vậy, hoàn toàn khác với hình ảnh trước đây của anh ta.
Đường Tâm Nhan theo bản năng đi về phía Trình Tử Thanh, nhưng sau khi cô chưa đi được vài bước, Trình Tử Thanh đã quay đầu bỏ chạy.
Cái quái gì vậy? Tại sao anh ta lại bỏ chạy? Nhìn Trình Tử Thanh đang nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mình, Đường Tâm Nhan vô cùng khó hiểu.
“Cô chủ, cậu chủ nhỏ cứ khóc đòi cô mãi.”
Giọng của người giúp việc vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
Điều này làm cho cô gạt bỏ ý định gọi cho Trình Tử Thanh, cô xoay người bước vào sân.

Sau khi Đường Tâm Nhan rời đi, Trình Tử Thanh đang trốn trong góc khuất, chậm rãi bước ra, không giống như vẻ dịu dàng trước đây của anh ta, bây giờ trên người anh ta toát ra một hơi thở đầy hận thù, đôi mắt híp lại nguy hiểm ngày lướt qua một tia tàn nhẫn.
Dưới đòn bí mật của Mặc Trì Úy, Trình Tử Thanh giờ đã mất tất cả.
“Mặc Trì Úy, tôi nhất định sẽ khiến anh phải hối hận, tôi đã mất tất cả, tôi sẽ không để anh được sống tốt đâu, tôi cũng sẽ cho anh nếm thử, mùi vị của việc mất đi người mình thật lòng yêu là như thế nào.”
Trình Tử Thanh hung ác nói..


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!