Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

CÔ VỢ NGỌT NGÀO: LÃO CÔNG, ÔM MỘT CÁI

Đối mặt với sự từ chối của Liễu Nguyệt, Trình Tử Thanh cũng không thấy bất ngờ lắm, vả lại anh ta cũng phát hiện mình đưa ra yêu cầu này đúng là có hơi không ổn, vì dù sao mình cũng chỉ là hàng xóm của cô mà thôi.

“Bác gái, vậy cháu về trước, nếu bác có gì cần cháu giúp thì cứ gọi điện thoại cho cháu, tối nay cháu sẽ luôn ở nhà.” Trình Tử Thanh cười nói.

“Được, bác tiễn cháu.”

Sau khi Trình Tử Thanh đi rồi Liễu Nguyệt lại quay về phòng con gái một lần nữa.

“Tâm Nhan, con tỉnh rồi?” Vừa bước vào phòng liền phát hiện Đường Tâm Nhan đã tỉnh, Liễu Nguyệt vui mừng vội vàng đi đến trước mặt cô.

“Sao lại uống nhiều rượu vậy hả? Nếu không phải đồng nghiệp của con đưa về thì mẹ sẽ lo chết mất.”

Liễu Nguyệt kéo tay Đường Tâm Nhan, trên mặt bà tràn đầy lo lắng nói.

Uống rượu? Nghe được chữ này sắc mặt Đường Tâm Nhan liền trắng bệch, mình bị Đường Vũ Nhu đỡ vào phòng, nhìn thấy… cảnh tượng về tên đàn ông lớn tuổi kia hiện lên rõ ràng trước mắt cô.

Nghĩ đến tên đàn ông kia nhào lên trên người mình, Đường Tâm nhan liền cảm thấy có chút ghê tởm.

“Tâm Nhan, sau này không được uống nhiều rượu như vậy nữa biết không?” Liễu Nguyệt dặn dò nói.

Đường Tâm Nhan gật đầu, chẳng qua cô vô thức nhìn quần áo trên người mình, thấy đúng là hoàn hảo như lúc ban đầu thì mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Chuyện gì đã xảy ra? Là có người cứu mình sao? Tên đàn ông lớn tuổi kia tràn đầy tham lam như vậy tuyệt đối sẽ không nửa đường rời đi, vậy thì chỉ có một khả năng đó chính là có người cứu mình, sẽ là ai? Tổng biên tập sao?

Đường Tâm Nhan rất nhanh liền phủ nhận suy đoán này, cô ấy vẫn luôn ở bên ngoài giao tiếp với các khách quý trong giới làm ăn sao có thời gian lo cho mình được?

Nếu không phải tổng biên tập thì là ai? Là ai lại vừa khéo xuất hiện ở đó như vậy?

Đường Tâm Nhan nghĩ mãi không ra, cô càng nghĩ càng không đoán ra được liền trực tiếp từ bỏ việc suy đoán.

“Mẹ, con hơi đói, có thể làm cho con chút đồ ăn không?” Đường Tâm Nhan cười nói, trên mặt tràn đầy vẻ làm nũng.

“Được, bây giờ mẹ sẽ đi làm ngay, con nằm nghỉ ngơi một lát đi.”

Liễu Nguyệt xoay người rời khỏi phòng.

Đường Tâm Nhan căn bản không buồn ngủ chút nào vì vậy cô không nằm trên giường mà là trực tiếp đi đến phòng con trai, thấy dáng vẻ ngu ngon đáng yêu của con trai, trên mặt Đường Tâm Nhan liền lộ ra một nụ cười hạnh phúc.

Nhẹ nhàng hôn lên má cậu bé một cái, Đường Tâm Nhan mới xoay người rời khỏi.

Liễu Nguyệt rất nhanh liền chuẩn bị xong bữa ăn, bà bày đồ ăn lên bàn, vừa định đi gọi Đường Tâm Nhan thì liền thấy cô đi vào phòng bếp.

“Uống nhiều rượu như vậy trước hết ăn một bát canh đi, đã hầm suốt một buổi chiều đó.” Liễu Nguyệt bưng một bát canh gà tỏa hương thơm ngát đặt xuống trước mặt Đường Tâm Nhan.

“Mùi vị ngon quá đi.”

Đường Tâm Nhan ăn một ngụm xong, trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười vui vẻ.

“Ăn thêm chút đi.”

Đường Tâm Nhan gật đầu, vui vẻ bưng bát lên bắt đầu điên cuồng càn quét.

Sáng sớm hôm sau, Đường Tâm Nhan dậy từ rất sớm, cô rất may vì tổng biên tập không hề gọi điện thoại cho mình, xem ra cô ấy rất bận nên không rảnh chú ý đến sự rời đi của cô.

“Tâm Nhan, mau đến xem này, người phụ nữ này có phải Đường Vũ Nhu không?”

Vừa vệ sinh cá nhân xong còn đang thu dọn phòng thì Đường Tâm Nhan đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của mẹ.

Cô vội vàng chạy ra khỏi phòng.

“Chẳng phải cô ta đã gả cho Phó Tư Thần rồi sao? Tại sao lại còn ngủ trên giường cùng một người đàn ông lớn tuổi khác?” Liễu Nguyệt không thể tin nổi mà nhìn tivi.

Đường Tâm Nhan chỉ cần liếc mắt liền nhận ra được gã đàn ông đang ‘ôm’ Đường Vũ Nhu kia chính là kẻ đã nhào lên người mình, trời ạ, đây rốt cuộc là chuyện gì?

Lẽ nào cuối cùng tên đàn ông lớn tuổi này lương tâm bộc phát nên đổi mục tiêu rồi?

Trên mặt Đường Tâm Nhan đầy vẻ nghi hoặc nhưng lại không thể nào tìm được đáp án, chẳng qua cô vậy mà lại có hơi đồng tình với Đường Vũ Nhu, nghĩ thôi cũng có thể đoán được những cảnh tượng này sẽ đem lại ảnh hưởng thế nào cho cô ta.

“Thật không ngờ được Đường Vũ Nhu lại làm ra loại chuyện như vậy.”

Liễu Nguyệt tắt tivi, trên mặt tràn đầy vẻ bất lực.

“Đó là chuyện của cô ta, không liên quan tới chúng ta.”

Đường Tâm Nhan nhàn nhạt nói, cô vốn định đi tìm Đường Vũ Nhu tính sổ vì dù sao chuyện xảy ra tối qua có khả năng là do một tay cô ta gây nên.

Nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này Đường Tâm Nhan cũng có thể đoán được thời gian tiếp theo Đường Vũ Nhu chắc chắn sẽ không có được kết cục tốt đẹp gì.

Quả nhiên, ba ngày sau Đường Tâm Nhan liền thấy được tin tức Phó Tư Thần và Đường Vũ Nhu ly hôn trên đài truyền thông.

Không có nhà họ Phó thì Đường Vũ Nhu có lẽ thật sự đã không còn gì nữa rồi.

Điều khiến Đường Tâm Nhan không ngờ tới là một tuần sau cô lại thấy được tin tức tên đàn ông lớn tuổi từng nằm cùng cô trên một chiếc giường kia tuyên bố phá sản, rút khỏi thương trường.

Đường Tâm Nhan từng điều tra ông chủ Chu này vậy nên cô biết ở trong giới làm ăn ông ta cũng có một địa vị nhất định, sao có thể trong thời gian một tuần ngắn ngủi liền phá sản chứ?

Trong lòng Đường Tâm Nhan tràn đầy nghi hoặc nên cô liền gọi điện thoại cho Cố Nhiễm Nhiễm.

“Cậu có biết là người nào đã gây nên chuyện ông chủ Chu phá sản không?” Đường Tâm Nhan trực tiếp vào chủ để chính mà hỏi.

Dường như Cố Nhiễm Nhiễm đã biết từ sớm rằng Đường Tâm Nhan sẽ hỏi vấn đề này nên cũng không do dự gì mà trực tiếp mở miệng nói ra cái tên Mặc Trì Uý.

“Là anh ấy?” Nghe được người chỉ thị đằng sau là Mặc Trì Uý thì trên mặt Đường Tâm liền tràn đầy vẻ khiếp sợ, nếu là anh thì tại sao anh lại muốn làm như vậy? Dù gì Chu thị và công ty anh dường như cũng không có quá nhiều liên quan nhỉ? Anh không cần thiết phải đối đầu với Chu thị mà?

“Nhiễm Nhiễm, cậu biết nguyên nhân không?”

Đường Tâm Nhan lại hỏi lần nữa.

“Tớ…” Cố Nhiễm Nhiễm hít sâu một hơi: “Không biết, có lẽ chỉ là việc thu mua bình thường trên thương trường thôi, cậu cũng biết mà, sức ảnh hưởng của Mặc Trì Uý trên thương trường là điều mà chúng ta không thể nào tưởng tượng nổi.”

Tuy vẫn luôn oán hận việc Mặc Trì Uý ly hôn với chị em tốt của mình, nhưng đối với năng lực của anh thì trước giờ cô ấy lại chưa từng xem nhẹ qua.

Đường Tâm Nhan thở dài một hơi, lại nói chuyện với Cố Nhiễm Nhiễm thêm một lúc nữa mới cúp điện thoại.

“Tử Thanh, cháu tới rồi à.”

Đường Tâm Nhan ngồi trong phòng đột nhiên nghe thấy tiếng của mẹ.

Trình Tử Thanh lại tới nữa? Anh ta tới làm gì? Hàng mày Đường Tâm Nhan cau chặt vào nhau nhưng vẫn đi ra khỏi phòng.

Lúc Trình Tử Thanh nhìn thấy Đường Tâm Nhan thì liền nở một nụ cười thật tươi, nụ cười của anh ta ấm áp như mặt trời treo trên cao vậy.

“Tôi không quấy rầy cô làm việc chứ.” Trình Tử Thanh cười nói, cử chỉ nhã nhặn thể hiện rõ mị lực và sự dịu dàng của riêng anh ta.

“Không có, công việc đang tạm thời được nghỉ nên bây giờ tôi rất rảnh.” Trên mặt Đường Tâm Nhan hiện lên nụ cười nhạt xinh đẹp, dịu dàng nói.

Trình Tử Thanh cố ý đi đến trước mặt cô.

“Tâm Nhan, công việc hiện tại của cô đang trong giai đoạn nghỉ ngơi, tôi lại vừa lúc có thời gian, hay là chúng ta dẫn theo bác gái và đứa nhỏ đến ngoại ô du lịch đi?”

Trình Tử Thanh mở miệng đề nghị.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!