Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

CÔ VỢ NGỌT NGÀO: LÃO CÔNG, ÔM MỘT CÁI

Đường Tâm Nhan rất nhàn nhã đi về phía phòng nghỉ, Mặc Trì Úy đang thay quần áo, khi nhìn thấy cô, anh vô cùng kinh ngạc, nhưng trên khuôn mặt anh tuấn lập tức hiện một nụ cười vui mừng.

“Bà xã, sao em lại tới đây?” Mặc Trì Úy đi lên phía trước, hai tay nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi cô.

Vỗn dĩ bởi vì Mạnh Bạch Chỉ nên trong lòng có chút khó chịu, thế nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen như biển đêm của Mặc Trì Úy, sự khó chịu này lập tức biến mất không thấy dấu vết.

Đường Tâm Nhan cứ thế bổ nhào vào trong lòng Mặc Trì Úy.

“Em nhớ anh nên mới qua đây xem, em mang theo ít đồ ăn, anh có muốn ra ngoài ăn không?” Đường Tâm Nhan vừa nói vừa phủi áo sơ mi cho Mặc Trì Úy.

Tay Mặc Trì Úy nắm lấy hai tay Đường Tâm Nhan, nhẹ nhàng đưa tay cô lên miệng mình.

“Tại sao không hỏi anh, sao Mạnh Bạch Chỉ lại ở bên ngoài? Tại sao anh lại thay quần áo trong phòng nghỉ?” Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy chầm chậm vang lên.

Đường Tâm Nhan lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nở nụ cười nhạt.

“Em… tin tưởng ông xã của mình.”

Một câu nói ngắn gọn nhưng lại khiến Mặc Trì Úy nở nụ cười, ngón trỏ dài, trắng của anh mơn trớn Đường Tâm Nhan.

Nụ hôn nóng rực, bá đạo lấp kín khoang miệng cô, sức mạnh đột ngột ập tới như muốn cướp hết ý thức của cô.

Những tiếng rên khe khẽ phát ra từ miệng Đường Tâm Nhan.

“Bà xã, anh yêu em.” Sau khi hôn xong, giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy lại vang lên bên tai Đường Tâm Nhan, nó mang theo hơi thở nóng rực.

Mặc dù đã nghe lời tỏ tình như thế này nhiều lần lắm rồi, nhưng mỗi một lần nghe, cô vẫn cảm thấy rất xấu hổ.

“Chúng ta mau ra ngoài đi, còn có người đang… đang đợi bên ngoài đấy.” Đường Tâm Nhan xấu hổ nói.

Mặc Trì Úy gật đầu, nắm bàn tay nhỏ của Đường Tâm Nhan, khuôn mặt dịu dàng đi ra khỏi phòng nghỉ.

Mạnh Bạch Chỉ đợi ở bên ngoài lâu lắm rồi, khi cô ta chuẩn bị đi tới gõ cửa thì nhìn thấy Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan đan mười ngón tay vào nhau đi ra.

Nhìn thấy cảnh tượng đôi kim đồng ngọc nữ này, trong lòng Mạnh Bạch Chỉ có một loại phức tạp khó nói thành lời.

“Có phải là tôi làm phiền hai người rồi không?” Mạnh Bạch Chỉ đứng dậy khỏi ghế sofa, giơ tay lên một cách đầy tao nhã và cao quý, nụ cười xinh đẹp hiện lên trên mặt cô ta.

“Không có, cô có muốn tới đây ăn cùng không? Tôi mang nhiều lắm.” Đường Tâm Nhan cười mở hộp giữ nhiệt ra, bên trong tỏa ra mùi hương thơm phức, trong chớp mắt liền bao trùm khắp văn phòng.

“Toàn bộ đều là những món anh thích ăn đấy.” Cô nhìn Mặc Trì Úy, cười nói.

Nhìn thấy cảnh tượng hai người thân mật nhìn nhau, mặt Mạnh Bạch Chỉ âm u lại.

“Hai người ăn đi, tôi đi trước.” Mạnh Bạch Chỉ cầm túi lên, quay người đi về phía cửa, thế nhưng khi đi tới cửa, cô ta lại dừng bước chân lại, chậm chậm quay người.

“A Lãnh, ngày mai em lại tới tìm anh.”

Nói xong câu này, Mạnh Bạch Chỉ mới rời khỏi văn phòng.

“Tại sao ngày mai cô ấy lại phải tới tìm anh nữa? Không phải có chuyện gì giấu em đấy chứ?” Đường Tâm Nhan nghiêng đầu, khẽ nói.

Trong giọng nói ngọt ngào mang theo chút ý ghen.

“Ghen rồi sao?” Khi Mặc Trì Úy nghe thấy mùi ghen tuông trong giọng nói của cô, trên mặt anh nở nụ cười gian xảo.

Đường Tâm Nhan khẽ thở dài một hơi.

“Tình đầu là thứ khó quên nhất, bây giờ cô ấy lại xuất hiện bên cạnh người đàn ông của em, sao em có thể không ghen được? Hôm nay anh…”

Đường Tâm Nhan cố ý kéo cà vạt của Mặc Trì Úy.

“Nhất định phải nói rõ, nếu không thì… anh đừng hòng rời khỏi văn phòng này.”

Đường Tâm Nhan mặt dày nói.

Đối diện với nụ cười của người con gái, ngón trỏ thon dài của Mặc Trì Úy khẽ chạm lên trán cô.

“Anh thích vợ anh ghen, em yên tâm đi, lần này Bạch Chỉ quay về là vì công việc, bây giờ cô ấy là tổng giám sát mà công ty anh hợp tác phái tới, đơn thuần chỉ là chuyện công việc thôi, đương nhiên, nếu như bà xã anh ghen, không muốn cho anh và cô ấy gặp mặt, anh vẫn có thể từ chối.”

Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy chầm chậm vang lên.

Công việc? Đáp án này có hơi nằm ngoài dự liệu của Đường Tâm Nhan.

“Bỏ đi, đừng có vì em mà từ chối hợp tác, chuyện thương trường em không hiểu, anh… tự mình xem xét đi, đương nhiên nếu như chồng em dám phản bội lại em, em sẽ…”

Đôi mắt sáng như sao của Đường Tâm Nhan quét qua bàn làm việc, nhìn thấy con dao trên bàn, đáy mắt cô lướt qua một tia giảo huyệt.

“Em sẽ như thế nào?”

Mặc Trì Úy cười hỏi, trong đôi mắt đào hoa xuất hiện sự yêu chiều đến vô hạn.

Đường Tâm Nhan cầm con dao trên bàn lên.

“Em sẽ… thiến anh.”

Từng câu từng chữ đầy bá đạo, vang lên rõ ràng bên tai anh.

Đủ mạnh tay đấy, nghe thấy lời “uy hiếp” của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy bất lực lắc đầu.

“Mau ăn đi, nếu không thì thức ăn nguội mất.” Mặc Trì Úy lập tức chuyển chủ đề, nếu không thì anh thật sự sợ con dao trong tay người phụ nữ của mình sẽ vô tình cắt đứt mình mất.

“Được, ăn thôi.”

Nhìn thấy cuối cùng cô cũng buông con dao trong tay xuống, Mặc Trì Úy thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bữa ăn phòng phú khiến trên khuôn mặt hai người đều lộ ra bản tính ham ăn.

Ăn xong bữa tối, Mặc Trì Úy xử lý nhanh gọn mấy tập tài liệu trên bàn, sau đó anh ôm eo Đường Tâm Nhan, rời khỏi văn phòng.

“Chúng ta đi về thôi, em muốn đi bộ về.” Đường Tâm Nhan ôm cánh tay Mặc Trì Úy, nũng nịu nhìn anh.

Đối diện với sự nũng nịu của người phụ nữ, Mặc Trì Úy sao có thể từ chối được.

“Được, nghe em hết.”

Sự đồng ý của anh khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức lộ ra nụ cười xán lạn.

”Lâu lắm không được đi dạo phố như bây giờ rồi, ông xã, cảm ơn anh nhé, lại thỏa mãn tâm nguyện của em lần nữa.”

Đường Tâm Nhan ôm cánh tay Mặc Trì Úy, vui vẻ nói.

Mặc dù từ đây tới biệt thự rất xa, nhưng cứ yên tĩnh đi bộ về như này, Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy đều cảm thấy có một cảm giác hạnh phúc kỳ lạ.

“Anh sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của em.”

Anh thấp giọng nói bên tai cô.

Đường Tâm Nhan nghiêm túc gật đầu, cô kiễng chân lên, hôn lên má Mặc Trì Úy.

Mười ngón tay đan vào nhau, hai người đi trên phố, đón những cơn gió đêm, bởi vì đã muộn lắm rồi nên đường phố rất yên tĩnh, dường như yên tĩnh tới nỗi có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.

“Tâm Nhan…”

Một chiếc xe đột nhiên dừng bên cạnh Đường Tâm Nhan, nhìn thấy Phượng Cừ đang xuống xe, lông mày cô nhíu chặt lại.

“Phượng Cừ, tôi và anh chẳng có gì để nói cả, xin anh đừng cản trở đường của tôi và chồng tôi.” Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói, đối với sự xuất hiện của Phượng Cừ, trong lòng cô vô cùng chán ghét.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!