Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

CÔ VỢ NGỌT NGÀO: LÃO CÔNG, ÔM MỘT CÁI

Đối mặt với sự lạnh nhạt của Phong Tiêu và Trì Chi Hành, Đường Tâm Nhan có chút xấu hổ.

“Em … Em về phòng xem anh ấy.”

Không biết phải đối mặt với Phong Tiêu và Trì Chi Hành như thế nào, Đường Tâm Nhan không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi.

“Anh hai, có cần phải lạnh lùng với cô ấy như vậy không? Trong chuyện này cô ấy cũng… Vô tội.” Sau khi Đường Tâm Nhan rời đi, Trì Chi Hành nói với Phong Tiêu.

“Vô tội?”

Phong Tiêu hừ lạnh.

“Tôi vẫn chưa quên gương mặt đầy đau đớn của Trì Úy khi mất đi ông bà và những người thân, vì vậy tôi không thể để bất cứ ai có cơ hội làm tổn thương em ấy một lần nữa. Em ấy là em trai tôi!”

Giọng điệu của Phong Tiêu vô cùng kiên định.

Trì Chi Hành thở dài, anh cũng biết người anh cả này luôn muốn bảo vệ bọn anh, nhưng mà…

Đường Tâm Nhan không biết Phong Tiêu và Trì Chi Hành rời đi từ lúc nào, cô ấy vẫn luôn ngồi cạnh giường của Mặc Trì Úy.

Nhìn anh vẫn còn đang ngủ say, ánh mắt Đường Tâm Nhan lộ vẻ phức tạp.

Hai tay cô nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của Mộ Chỉ Vĩ, nhìn anh đang say giấc nồng, không còn sự lạnh lùng, độc đoán như xưa, trái tim của Đường Tâm Nhan cũng không còn căng thẳng như vậy nữa.

Trì Úy, tại sao giữa chúng ta lại xảy ra nhiều chuyện tàn khốc như vậy? Tại sao một gia đình ba người không thể sống hạnh phúc bên nhau như bao người khác.

Cho dù anh có uy hiếp cô, buộc cô ở bên cạnh anh trong tháng này, nhưng liệu có thể thay đổi được điều gì?

Một tháng nữa, bạn sẽ kết hôn với Mạnh Bạch Chỉ, cô ấy sẽ là vợ anh, còn cô thì sao? Cùng lắm chỉ có thể là vợ kế.

Nghĩ đến đây, trái tim Đường Tâm Nhan lại nhói lên.

Những giọt nước mắt long lanh như pha lê đọng lại trên đôi mắt, nghĩ đến tình cảnh một mình nuôi con khôn lớn, Đường Tâm Nhan lại không kìm được nước mắt.

Những giọt pha lê ấy rơi xuống ngay mặt Mặc Trì Úy.

“Cô gái kia, tôi vẫn chưa chết đâu.”

Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.

“Anh… Anh tỉnh rồi à?”

Nhìn thấy Mặc Trì Úy mở mắt, Đường Tâm Nhan vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lộ ra một nụ cười tươi đầy hạnh phúc.

“Nếu không tỉnh lại nữa, chắc phải đi gặp Pháp Hải* quá.”

Mộ Chí Vĩ nói nửa đùa nửa thật, vất vả ngồi dậy dựa vào đầu giường.

“Anh hai đâu?”

Không thấy Phong Tiêu và Trì Chi Hành, Mặc Trì Úy hơi kinh ngạc.

“Có lẽ… Có lẽ là đi rồi?”

Khi Mặc Trì Úy nhắc tới Phong Tiêu, vẻ mặt của Đường Tâm Nhan vô cùng mất tự nhiên, cô sao có thể quên được ánh mắt kinh tởm lúc nãy Phong Tiêu vừa nhìn cô được chứ?

“Có thể?”

Nghe được hai chữ này, Mặc Trì Úy nhướng mày, anh linh cảm vừa nãy chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì mà anh không được biết.

“Anh có muốn ăn gì không? Tôi đã nhờ người làm chuẩn bị vài thứ bình thường anh thích.” Đường Tâm Nhan nhẹ giọng hỏi.

“Lúc này không muốn ăn gì cả, em…”

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Đường Tâm Nhan, trong lòng Mặc Trì Úy cảm thấy có chút xót xa, anh vừa định bảo Đường Tâm Nhan trở về nghỉ ngơi thì cánh cửa đột ngột bị đẩy ra.

“Lãnh, anh sao rồi? Có còn đau không?”

Mạnh Bạch Chỉ trực tiếp xông vào phòng, đến bên cạnh Mặc Trì Uý, lo lắng nắm lấy tay hắn, lo lắng hỏi.

Lúc tiến đến giường của Mặc Trì Uý, cô ta đã va vào người Đường Tâm Nhan, cũng không biết cố tình hay vô ý.

Lo sợ rằng bụng bầu sẽ bị cô đụng trúng, Đường Tâm Nhan phải đứng dậy và giữ khoảng cách nhất định với cô.

“Sao em lại đến đây?”

Sự xuất hiện của Mạnh Bạch Chỉ khiến hàng lông mày của Mặc Trì Uý liên tục cau lại, và khuôn mặt anh tuấn đã không còn nét dịu dàng ban nãy, thay vào đó là vẻ mặt thiếu kiên nhẫn và lạnh lùng vô cảm.

“Em nghe anh hai nói anh bị đau đầu, em không an tâm nên đến đây xem thử. Lãnh, em vừa mới rời đi thì anh đã đau đầu rồi, hay là anh để cho em trở về đi,em sẽ chăm sóc cho anh thật tốt.”

Mạnh Bạch Chỉ nắm lấy cánh tay của Mặc Trì Uý, nhìn anh bằng ánh mắt trông đợi, hy vọng rằng khoảnh khắc tiếp theo, Mặc Trì Úy sẽ nói ra câu nói bảo cô ta quay lại.

Nhưng Mạnh Bạch Chi lại thất vọng, lời thốt ra từ miệng Mặc Trì Uý như một chậu nước lạnh dội lên người cô ta không thương tiếc.

“Không cần đâu, cô ấy sẽ chăm sóc anh.”

Cô ấy sao?

Nghe thấy lời này, ánh nhìn của Mạnh Bạch Chỉ chuyển sang người Đường Tâm Nhan.

“Cô Đường, hãy chăm sóc vị hôn phu của tôi thật tốt. Một tháng nữa chúng tôi sẽ kết hôn, đến lúc đó chúng tôi còn có thể sinh ra những đứa con xinh xắn và đáng yêu.”

Mạnh Bạch Chỉ đứng dậy bước đến chỗ Đường Tâm Nhan nở một nụ cười duyên dáng trên khuôn mặt.

Đường Tâm Nhan nhìn thấy sự khiêu khích trong mắt Mạnh Bạch Chỉ, và một tia sáng quỷ quyệt xẹt qua đôi mắt cười lấp lánh của cô.

“Cô Mạnh, e là tôi phải nhắc cô rằng, cho tới giờ, cái người mà cô gọi là vị hôn phu kia và tôi vẫn chưa làm thủ tục ly hôn, cho nên về mặt pháp lý, tôi vẫn là vợ của anh ấy, còn cô… Cùng lắm cũng chỉ là người phụ nữ của anh ấy mà thôi. Còn về việc có phải là đồ chơi qua đường của anh ấy hay không, xin lỗi, cái này thì cô phải hỏi anh ấy rồi.”

Đôi môi đỏ mọng gợi cảm của Đường Tâm Nhan khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười lạnh giá.

“Cô…” Lời nói của Đường Tâm Nhan khiến đôi má vốn đang tự mãn của Mạnh Bạch Chỉ lập tức tái xanh.

Nhất là khi nhìn thấy đôi mắt như chim ưng của Mặc Trì Úy lóe lên tia nhìn sâu xa, khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan, trong lòng cô dần tràn đầy lo lắng.

Con tiện nhân này ở lại là mối nguy hiểm hoạ lớn nhất của cô.

“Lãnh, em muốn chúng ta ở bên nhau mà em cứ không danh không phận thế này sao? Chẳng lẽ anh đã quên những điều em đã làm rồi sao? Nếu không có em làm sao Tiểu Nghê có thể bình an vô sự được chứ?”

“Đủ rồi.”

Mạnh Bạch Chỉ chưa kịp nói xong, giọng nói lạnh lùng của Mặc Trì Úy đã vang lên bên tai cô.

Giọng nói lạnh lùng của Mặc Trì Uý đột ngột vang lên làm Mạnh Bạch Chỉ bị sốc.

“Lãnh, anh… Anh nạt em sao? Lẽ nào em muốn một danh phận rõ ràng lại là sai sao? Anh liên tục dây dưa không ly hôn với người phụ nữ này là có ý gì? Chẳng lẽ anh quên rằng cha của cô ta đã hại chết ông bà anh, hại chết mẹ anh sao?”

Mạnh Bạch Chỉ như mất kiểm soát mà hét vào mặt Mặc Trì Úy.

Cha cô hại chết ông bà anh, hại chết mẹ anh sao? Trời ơi, đây… Những lời Mạnh Bạch Chỉ đã nói, sao lại giống với những gì trước đây Trì Chi Hành đã nói với cô đến vậy?

Có lẽ nào… Lẽ nào cha cô thực sự đã làm vậy? Lúc đầu Mặc Trì Úy ở bên cạnh cô chính là vì trả thù sao?

Sắc mặt Đường Tâm Nhan trắng bệch quay sang nhìn Mặc Trì Úy, đôi mắt cô như hai thấu kính nhìn anh đầy hoài nghi.

“Giản Thành…”

Nghe Mặc Trì Uý gọi, Giản Thành đang đứng bên ngoài lập tức bước vào phòng.

“Tiễn cô Mạnh.”

Thân là trợ lý, Giản Thành chưa bao giờ từ chối sự phân phó của Mặc Trì Uý, vậy nên anh đến thẳng trước mặt Mạnh Bạch Chỉ.

“Nếu như muốn ngồi vào vị trí vợ chưa cưới của Mặc Trì Uý này thì rời khỏi đây ngay cho tôi.”

Mặc Trì Uý lạnh lùng nói, anh nheo mắt lại, ánh mắt nguy hiểm chết chóc làm người nhìn phải sởn gai óc.

*Pháp Hải: nhân vật trong Thanh Xà – Bạch Xà
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!