Mặc Nhiên và Hoài Nam Kỳ trong trực thăng rất là sốt ruật nhưng khuân mặt vẫn lạnh băng , nếu ko để ý kỹ thì tay của hai người hơi run.
Hoa Triệt nã cho Mộ Dung Hách vài đấm, đến khi hắn sắp bất tỉnh. Đột nhiên Mộ Dung Hách kéo chặt tay Hoa Triệt, ánh mắt lạnh lẽo thâm độc, cuời mỉa
" Đồng quy vô tận ! "
Vừa dứt lời Mộ Dung Hách trg túi quần rút ra một nút bấm màu đỏ, hắn nhanh như chớp nhấn một cái , ko để cho Hoa Triệt có cơ hội trở mình.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, kính cửa bị bom nổ bắn tung tóe, công ty 8 tầng trong chốc lát nổ bùm một tiéng đến kinh người, từng tầng từng tầng đổ rụp.
Trong chốc lát nó đã trở thành đống sắt vụn. Mặc Nhiên và Hoài Mạnh Kỳ bị vụ nổ ảnh huởng , áp lực đẩy trực thăng ra xa. Nhưng Mặc Nhiên lại giữ vững tay lái, đẩy cần lái bay lên cao.
Mặc Nhiên và Hoài Nam Kỳ kinh hoàng tột độ, Hoài Nam Kỳ liền nhìn xuống, càng kinh hãi hơn trc cảnh vật xung quanh.
Hắn gào thét trong vô vọng
" Triệt!!!!!! "
Mặc Nhiên ko dám tin đây là sự thực đáp trực thăng xuống đất, mở cửa chạy ra ngoài.
Ôi, một đống hoang tàn, nhìn kỹ còn thấy mấy xác chết. Ko tự chủ nổi bản thân, Mặc Nhiên và Hoài Nam Kỳ vừa lật bới đống gạch, vừa hốt hoảng gọi tên Hoa Triệt. Nhưng ko có một ai trả lời....... Tất cả chỉ còn đống hoang tàn.
Cho đến tận tối 9h, nàng đã tỉnh lại sau khi bị chuốc thuốc ngủ. Nàng cảm giác bất an kinh khủng, nhìn bên cạnh ko có bóng dáng của người ấy. Đột nhiên nàng lo, cực kỳ lo. Ngoài trời, trời nổi mưa, sấm sét rạch ngang trời.
Gió bão to cuồn cuồn. Cảm giác bất an, lo lắng kinh khủng. Nàng vừa chạt xuống tầng vừa hét to gọi tên Hoa Triệt
" Triệt! Triệt ! Chồng ơi!! Chồng..... "
Vừa buớc xuống cầu thang, nàng khựng lại. Cái gì đây? Chuyện gì thế này?
Trc mặt nàng có hơn trăm con người đang quỳ rạp xuống đất, trong nhà ko đủ chứa, ngoài sân cũng có rất nhiều, ngay cả ngoài đuờng rất rất nhiều người đang quỳ .
Gì kia? Tiểu Bạch bị thuơng ở cánh tay đã đựoc băng bó đang quỳ, Tứ Bạch bị sao thế kia, sao lại ngồi xe lăn cúi đầu? Tam Bạch nửa khuân mặt kia sao lại đeo mặt nạ vậy? Khuân mặt bị sao ư?
Ngũ Bạch xem ra khá lành lặn nhưng cái nạm chống đỡ người bị què sao lại ở cạnh cậu ta? Lam Bạch hay thích nhảy nhót mà sao bây giờ cậu ta đang ngồi xe lăn với vải băng bó ở đầu? Hoàng Bạch suất ngày cuời toe toét mà sao nhìn sắp khóc, đầu còn có vải băng bó thế kia?
Chuyện gì xảy ra vậy?
Ngoài bọn họ ra sao những ngừơi khác cũng băng bó khắp ngừơi đang quỳ xuống đất kia?
" Cái quái quỷ gì thế? Triệt của tôi đâu? "- Nàng bất an, lo lắng ko kiên nhẫn nổi hỏi.
Lúc này nàng mới chú ý tới Mặc Nhiên như con người vô hồn tay đang cầm.......khung ảnh Hoa Triệt!!
Nàng há hốc mồm lấy tay che miệng. Ko tự chủ nổi những giọt nuớc mắt thi nhau rơi. Nàng nhớ đêm qua hắn cho nàng uống cốc sữa , bảo là nàng gầy quá phải uống nhiều sữa. Sau đó dỗ dành nàng đi ngủ, nàng cảm giác cơn bùôn ngủ kinh khủng ùa đến...
Và tỉnh lại thì thấy cảnh này..... nhìn đám ngừơi này đều bị thương.... tất cả đều là người của Bạch Vuơng bang. Nàng biết sẽ có cuộc cận chiến, nàng định sẽ tham gia cùng hắn. Nhưng hắn ko nói cho nàng bất cứ thứ gì về điều đó cả.
Nhìn lại tình hình trc mắt, người ngưòi bị thuơng lại còn quỳ, lại còn cầm ảnh của hắn à không nói đúng hơn là di ảnh của hắn, rồi nhìn lại đêm qua....
Là hắn lừa nàng, hắn lừa nàng uống thuốc ngủ sau đó tự mình gánh vác rồi... rồi.... bây giờ bị thiệt mạng chứ gì?
" Tên khốn!!!! "
Nàng quỳ rạp xuống đất, đau đớn hét lên, nuớc mắt được đà mà cứ chảy ko ngừng.
" Aaaa aaaa aaaa"
Đột nhiên nàng cảm thấy bây giờ sao nó trống rỗng kinh khủng vậy? Mất hắn rồi nàng phải sống sao đây? Sống sao đây? Thiếu hắn nàng thà chết cho xong!
Nghĩ vậy, những hàng nuớc mắt còn chx được lau, nàng phi nhanh đập đầu vào tuờng tự sát. Như vậy có lẽ nàng sẽ gặp đựoc hắn
" Đợi..... em... "
Hàng trăm con người kinh Hoàng đau đớn hét lên
" Thiếu phu nhân!!!! "
Mặc Nhiên một người lạnh lùng mà giờ đây che ko nổi những hàng nuớc mắt. Hắn lật tức bế nàng đưa tới bệnh viện. Họ đã mất thiếu gia rồi, thiếu phu nhân ko thể mất nữa!!!!
Hàng trăm con ngưòi tránh đuờng cho Mặc Nhiên bế nàng tới bệnh viện. Có ngừơi đi theo, có nguời ở lại che mặt mà lặng lẽ rên rỉ khóc. Bọn họ tự trách bản thân ko điều tra kỹ.
Thì ra xung quanh công ty ấy có lắp bom, bọn họ trách bản thân ko ở lại bảo vệ lão đại của bọn họ. Một lão đại nghìn năm có một, một lão đại mà họ dành tất cả sự tin tuởng, tôn trọng, một lòng trung thành huớng về Hoa Triệt.
Tuởng đâu mình có đủ sự mạnh mẽ để ko khóc, nhưng trc hành động vừa rồi của thiếu phu nhân, họ bị dao động. Dù tấm lòng có sắt đá đến đâu, nhưng con tim vẫn đc làm bằng da bằng thịt.
Nguời nhà nhận đc tin ai cùng đau đớn, người bố mạnh mẽ tới đâu nhưng cũng ko thể chịu nổi sự chia ly. Đã mất con trai rồi, chỉ còn đúng Manh Y thôi, nàng ko thêt chết ! Ko thể chết.
Diệp Kiên lặng lẽ gạt nuớc mắt cố tỏ ra mạnh mẽ buớc vào phòng bệnh. Đôi mắt vô hồn của con gái ruật khiến ông không khỏi xót xa.
Ông oán trời! Tại sao lại đưa bất hạnh đến con gái ông? Có gì thì chút lên lão già đây này!! Con gái ông có tội tình gì cơ chứ....
Nam Cung Hải bứơc vào, cũng ko kiềm nổi sự xót xa cho đứa con dâu bé bỏng của mình. Tiêu An đau đớn nắm chặt tay Manh Y, luôn miệng nói
" Ko sao, ko sao đâu. Có tớ ở đây, ngoan, ngoan"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!