Mấy ngày sau, nàng đã tỉnh. Thò tay lấy chai nuớc uống một ngụm vì miệng đã khô quá rồi. Nhưng uống còn chx nên thân thì lại bị sặc.
Nàng họ sặc sụa khiến vết đạn trc ngực đau nhói, sắc mặt nàng trắng bệch, đổ mồ hôi. Nghe thấy tiếng động ỏe phòng cạnh, ngũ Bạch, Mặc Nhiên và Hoa Triệt ko hẹn mà lao sang.
Hiện tại nàng rất rất chi là phẫn nộ nha. Mấy tên đàn ông chết tiệt. Nàng đoán bọn họ vẫn chx nhớ ra gì đâu
" Y Y cô tỉnh rồi? " - Mặc Nhiên ân cần hỏi
Nhưng đổi lại lại là giọg nói sắc bén, lạnh lùng của nàng
" Tất cả mấy người, cút! "
Ko hiểu sao, câu nói này lại khiến bọn họ lạnh sống lưng ko thể ko tuân theo liền ngậm ngùi đi ra ngoài. Nàng mệt mỏi thở dài, bụng kêu ọc ọc.
Đúng lúc này Ôn Phạm bíêt tin từ Mặc Nhiên, tay cầm túi trà chanh và hộp bánh keo dâu tây, cứ thế mà đi vào ko thèm để ý mấy đại nam nhân đang thẫn thờ vì bị đuổi.
Hoa Triệt nghĩ tên này ( Ôn Phạm) cũng sớm bị nành đủôi thôi. Nhưng ai ngờ hắn nghe rõ mồn một là nàng đang vui cười nói chuyện với hắn. Hắn, ngũ bạch đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Mặc Nhiên, Lam Bạch và Hoàng Bạch.
Mặc Nhiên giải thích
" Cậu ta là Ôn Phạm, trợ lý của Y Y. Rất thân thiết "
Nghe thấy 3 chữ rất thân thiết thôi lại khiến Hoa Triệt cảm giác rất tức giận. Rồi bỗng nhiên họ nghe một tràng chửi của nàng. Nàng ko bíết đám Hoa Triệt đang ở ngoài, Ôn Phạm cũng ko nói
" Áaa, chết tiệt! Bọn khốn khiếp! Tôi vừa mới duỡng bệnh xong thì lại trúng đạn. Sao năm nay , viên đạn nhớ tôi hay sao mà lúc nào cũng bay chúng tôi vậy giời. Trc thì hai phát trc bả vai, bây giờ thì lại trúng tay, trúng chân, trc ngực nữa chứ. Nếu ko phải họ là ngừơi của Triệt thì chắc chắn sẽ chết trong tay tôi!!! "
Đám ngũ Bạch ở ngoài nghe vậy liền rùng mình. Lam Bạch, Hoàng Bạch , Mặc Nhiên biết lời này ko phải nói suông. Nếu bọn họ ko pk nguời của lão đại thì sớm bị nàng xé xác rồi.
Hoa Triệt đột ngột đứng dậy mở cửa đi vào phòng bệnh, nàng giật mình nhưng ánh mắt kiên định sắc bén ấy vẫn nhìn hắn..
"Mặc dù tôi vẫn ko nhớ ra cô là ai. Nhưng tôi nghe Mặc Nhiên nói cô là vợ tôi. Thực xin lỗi vì đã gây phiền phức cho cô, với thân phận một ngừơi chồng xin hãy để tôi chăm sóc cho cô "
" Tôi ko có trách anh, vì dù gì tôi cũng nói là tôi nguyện ý đi theo anh. Nhưng những lời nói vừa rồi của tôi là thật. Nếu họ ko pk thuộc hạ của anh thì chắc chắn sẽ bị tôi giết ko toàn thây. Còn anh, mới công tác trở về, tôi ko cần sự chăm sóc của anh đâu. Tự tôi có thể làm đc. Anh vèe đi, tự chăm sóc bản thân đi. "
Đây là lời thật lòng của nàng, hắn bi thương trở về cần nghỉ ngơi chứ ko cần hắn hầu hạ. Nhưng bọn họ nghe kiểu gì thì kiểu nghĩ là nàng đang giận.
Hắn ra lệnh tất cả đi ra ngoài, nên trong phòng chỉ còn nàng và hắn. Hắn tiến tới gần nàng, ko nói gì cả liền hôn nàng.
Nàng trợn mắt nhìn, hắn nói
" Chẳng phải cta là vợ chồng sao, hôn cũng ko đc à? "
Nàng đỏ bừng mặt, cáu nói đó rất có lý nàng ko thể phản bác lại đc. Nàng đẩy hắn ra nói