Ngày hôm sau, nàng đã trở lại với đất liền. Còn Der đc nàng giáo huấn cho trận, vì nàng sợ mình mà ko ra tay chắc Hoa Triệt sẽ ra tay mất.
Ôn Phạm thì cầm Khiêm tới mộ của bà Minju, và lm theo y như lời bà ta nói. Nàng thì đang đi dạo trong địa Bạch Vuơng 1. Hắn ko cho phép nàng ra ngoài vì nàng vẫn đang bị thuơng.
Còn hắn cùng với một số anh Bạch và Mặc Nhiên tới Khiêm gia và Tấn gia " thăm hỏi " bọn chúng. Thật xấc xược! Dám truy sát vợ hắn.
Kì này Khiêm gia và Tấn gia coi như tèo. Đúng thật , căn biệt thự của Khiêm gia ở Washington bị nổ tanh bành, cơ nghiệp bị hắn chặt đứt, khiến bọn chúng nhà ko có để ở , việc ko có để làm, ko ai có thể giúp đỡ. Cuớp đi toàn bộ gia sản, Khiêm gia chấm dứt từ đây.
Tấn gia cũng thảm ko kém, chỉ trong một ngày Khiêm gia, Tấn gia bị sụp đổ đến kinh nguời. Ôn Phạm thì về nuớc lo liệu chuyện cty, còn nàng bi hắn bắt ở lại. Hắn múôn tự mình bảo vệ nàng.
Sáng hôm đó, nàng đi dạo xung quanh, mỏi chân thì ngồi ghế đá nghỉ ngơi, cảm giac có chút mệt nàng nằm gục trên bàn tắm nắng và đánh một giấc.
Hoa Triệt " thăm hỏi " xong đã về, nhìn nàng đang ngủ say trên bàn đá, hắn nhẹ nhàng buớc tới bế nàng lên phòng. Chắc là do chuyện bị truy sát nên nàng vẫn còn hơi cảnh giác. Khi hắn bế nàng, nàng giật mình tỉnh lại, dụi mắt nhìn hắn
" Anh đi đâu về đấy? "
" Anh đi thăm hỏi ngừơi ta một chút "
" Um "
Nói rồi cũng dựa vào ngực hắn ngủ thiếp . Đến tối , Ngũ Bạch và Mặc Nhiên, Hoa Triệt, Manh Y cùng nhau ăn bữa tối.
Tứ Bạch khởi đầu của mọi tội lỗi nói
" Ế, thiếu phu nhân. Tôi tò mò sao cô ko nhờ lão đại giúp mà lại tự mình ra tay? "
Ôi, lời nói tránh miếng ăn. Nàng đang cô gắng ko nhắc lại , với lại còn đang trong quá trình nũng nịu hắn, sợ hắn phạt nàng vì chuyện này. Thế mà Tứ Bạch lại nhắc tới. Tức thật.
" Ta... ta... nhưng đối thủ là Khiêm gia và Tấn gia mà"
Ngũ Bạch nghi ngờ hỏi
" Thiếu phu nhân có biết tới danh tiếng của ..... Bạch Vuơng ko? "
Nàng cũng trả lời rất chân thành
" Ko "
Nghe vậy Mặc Nhiên đang uống bát nuớc canh liền ho sặc sụa, rồi liếc nhìn lão đại, khuân mặt vẫn vậy ko có thay đổi gì. Tiểu Bạch ấp úng
" Vậy, ngừơi có biết ngừơi đứng đầu Bạch Vuơng là ai ko ? "
" Biết! Chồng tôi "
Tam Bạch nói toẹt ra một câu trúng thẳng vấn đề chính
" Vậy là nguời chỉ biết Bạch Vuơng nguời đứng đầu là lão đại. Chứ ngừơi ko hề biết là làm công việc gì, danh tiếng của nó ra sao? "
Nàng cũng gật đầu chân thanh
" Ừm, đúng rồi đó. "
Nghe vậy ngũ Bạch sốc thật sự, Mặc Nhiên run run lại nhìn lão đại, hắn vẫn đang gắp thức ăn vào bát nàng, khuân mặt ko có gì thay đổi.
Tiểu Bạch lập tức phổ cập , giới thiệu lại lão đại là ai, Bạch Vuơng làm cái gì, danh tiếng của nó ra sao. Nó kinh khủng như thế nào.
Nghe xong một tràng Giang đại hải, nàng ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa, mắt chữ A mồm chữ O kinh ngạc. Thật sự nàng ko hề biết. Nói trắng ra là nàng luời tìm hiểu.
Bạch Vương đứng đầu trg giới hắc đạo, chuyên cung cấp, bán vũ khí cho các nuớc khác, ngừơi khác. Là ông trùm của Nam Cung gia, quan hệ rất lớn với các lãnh tụ, tổng thống. Hay những nguời quyền cao chức trọng.
Nàng nhìn hắn, hắn nhìn nàng. Nàng thầm nghĩ liệu mình có bị phạt ko , vì công việc của chồng nàng cũng ko tìm hiểu. Hic hic
" Anh có giận ko? Cần em phải dỗ ko? "
" Có giận. Cần dỗ "
Ôi 4 chữ, đã khiến nàng nuớc mắt giàn giụa, nội tâm gào thét. Hắn giận, hắn múôn dỗ. Dỗ kiểu gì?
Nàng liền nghĩ ra một cách táo bạo, nàng bỏ đũa xuống, đứng dậy , đặt tay lên má hắn, áp môi lên môi hắn rồi nhả ra
" Hết giận chưa? "
Đám ngũ Bạch và Mặc Nhiên gào thét, bọn họ lập tức cúi đầu xuống ăn cơm, ko dám nhìn, đang đâu lại ăn cơm chó. Ko thik đâuu! Ko thik chút nào.
Hắn mặt dày nói
" Chưa hết giận. Vẫn rất giận "
Nàng lúng túng lại hôn hắn lần nữa vẫn câu hỏi như vậy
" Anh hết giận chưa? "
" Chưa "
Hiện tại mặt nàng đỏ như trái cà chua rồi mà hắn vẫn trêu nàng. Vậy thì nụ hôn cúôi, hôn hắn thật sâu, thật mãnh liệt. Và hắn cũng rất chi là hài long nhiệt tình đáp trả.
Đến khi nàng thấy khó thở, bờ vai run run hắn mới nhả ra. Hắn kéo nàng ngồi lên bọc hắn, ôm nàng và cố tránh đi vết thuơng, đút cho nàng ăn.
Manh Y nghĩ thầm vậy là hắn đã hết giận rồi, nàng cũng vui ăn thức ăn do hắn gắp. Nhưng nàng vừa mới ngứơc lên, bắt gặp các Ngũ Bạch và Mặc Nhiên đang cúi đầu ăn cơm.
Bỗng cơn xấu hổ lập tức ào ào tới, nàng cảm thất cực kỳ xấu hổ dù cho bọn họ có cúi đầu. Lúc nãy nàng chỉ quan tâm tới dỗ dành hắn chứ ko quan tâm tới lũ này.
Bây giờ mặt nàng đỏ hơn bao giờ hết, nhìn biểu cảm này của vợ, môi hắn khẽ nhếch lên, nàng xoay nguời úp vào ngực rắn chắc của hắn.
Lúc nào xấu hổ , mệt mỏi thì nàng lại có chỗ úp vào. Hoa Triệt xoa đầu nàng rồi bế nàng đi ra ngoài hít thở. Nhận thấy lại đại đã rời đi các anh Bạch và Mặc Nhiên lập tức ngẩng đầu bật cuời rồi ăn.
Một bầu trời đầy sao, gió thổi nhè nhè làm tung bay những sợi tóc đen óng ả của nàng, hắn nhắm mắt nhưng lưng vẫn thẳng , còn nàng đang dựa vào lưng hắn.
" Em biết thân phận thật của anh rồi, em biết đấy, anh có rất nhiều kẻ thù.... em vẫn nguyện ý đi cùng anh chứ? " - Hoa Triệt vẻ mặt vẫn vậy nhưng giọng nói có chút bùôn bùôn. Nghe vậy , nàng quay ngừơi lại nói
" Nếu em nói không nguyện ý thì anh sẽ buông tay em chứ? "
Nghe vậy Hoa Triệt siết chặt eo nàng, khẳng định nói
" Nếu em ko nguyện ý thì anh sẽ trói buộc em bên anh, đi đâu anh cũng lôi em đi theo, anh chết thì em cũng phải chết. Dù trời có sập anh vẫn ko bao giờ buông bỏ em "
Nghe vậy nàng Hài lòng gật đầu
" Vậy thì câu hỏi ban nãy của anh hỏi bằng thừa à. Dù em có trả lời Nguỵên ý hay ko nguyện ý thì vẫn phải bên anh đó thôi. "
Hoa Triệt trầm mặc một lúc nói
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!