Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)


Biên soạn: Đức Uy - .vn

Loại cảm giác không dám để cho Tư Dạ Hàn gặp Đường Đường đến từ tiềm thức này, khiến cho Diệp Oản Oản thật sự là có chút nghĩ mãi không thông.

Là bởi vì dáng dấp của Đường Đường giống mình đến mấy phần, cho nên nàng mới sợ Tư Dạ Hàn suy nghĩ lung tung sẽ hiểu lầm sao?

Diệp Oản Oản nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể đổ cho lý do này.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Oản Oản chuẩn bị đi sang phòng bên nhìn Đường Đường một chút, lo lắng cậu bé ở trong hoàn cảnh xa lạ sẽ ngủ không ngon.

Diệp Oản Oản rón rén mở cửa phòng sát vách, kết quả vừa đẩy cửa ra liền ngây ngẩn.

Trên giường không có ai!

Diệp Oản Oản nhất thời sợ hết hồn, Đường Đường đâu?


Trong phòng nhìn một vòng đều không có ai, cuối cùng, rốt cuộc thấy được một thân ảnh nho nhỏ ở trên sân thượng.

Chỉ thấy trên người tiểu gia hỏa vẫn như cũ mặc bộ quần áo ngủ dáng kia, đang lẻ loi một mình ngồi ở chỗ đó.

Trái tim Diệp Oản Oản không hiểu vì sao bỗng thắt lại.

Chẳng lẽ Đường Đường hai buổi tối nay đều ngồi ở chỗ này như vậy hay sao?

Đứa bé còn nhỏ như vậy, một thân một mình rời nhà đi, tới một nơi xa lạ, làm sao có thể sẽ quen được đây? Nàng hẳn là nên phát hiện sớm một chút...

"Đường Đường, làm sao lại ngồi ở chỗ này? Không ngủ được sao?"

Tiểu tử nghe được âm thanh của Diệp Oản Oản, biểu tình nhất thời sửng sốt một chút, "Mẹ..."

"Mẹ ở đây, thế nào? Có phải con ngủ không quen hay không?"

Lúc Diệp Oản Oản nói chuyện, ánh mắt liếc xéo qua nhìn thấy điện thoại di động của Nhiếp Đường Tiêu đặt trên bàn tròn nhỏ trước người, trên màn ảnh điện thoại di động là một tấm hình, trong hình tựa hồ là một người nam nhân.

Còn không đợi Diệp Oản Oản thấy rõ ảnh chụp, màn hình điện thoại di động đã tự động đen lại.

Nàng mới vừa rồi chỉ nhìn thấy được ký hiệu trên tấm hình kia là con số “1”.

Số “1” trên góc trên của ảnh là có ý gì?

Chẳng lẽ còn có "2" "3" "4" "5" "6"?


Đương nhiên, thời khắc này Diệp Oản Oản tuyệt đối sẽ không đoán được, đây là danh sách người được đề cử mà Đường Đường hoài nghi là cha ruột của mình…

Diệp Oản Oản cũng không nghĩ nhiều, sờ sờ đầu của tiểu gia hỏa, "Mẹ ngủ cùng con có được hay không?"

Cậu bé ngẩng đầu lên, thần sắc nghiêm túc mở miệng: "Mẹ, con có thể ngủ một mình, mới vừa rồi, con chỉ là đang suy nghĩ vài thứ mà thôi."

Nghe tiểu nãi oa nghiêm trang nói mình đang bận suy nghĩ, Diệp Oản Oản thiếu chút nữa bị chọc cười, "Vậy cũng không được, buổi tối không ngủ sẽ không lớn được đâu đấy!"

A, một khắc mới vừa kia, vẻ mặt nhỏ nghiêm trang của Đường Đường, thực sự là...cực kỳ giống “người nào đó”!

Giời ạ, nàng rốt cuộc là đang chột dạ cái gì?

Thay vì nói Đường Đường là con tư sinh của nàng, cái này con mịa nó càng giống như là con tư sinh của Tư Dạ Hàn hơn, có được hay không?

Diệp Oản Oản trực tiếp nắm bàn tay nhỏ của cậu bé, về lại trong phòng ngủ.

Đem cậu bé ôm đến trên giường, sau đó Diệp Oản Oản cũng tự nằm bên cạnh của tiểu gia hỏa, "Cục cưng, mẹ kể chuyện cổ tích cho con nghe nhé?"


Cậu bé nằm ở bên cạnh mẹ, tay nhỏ để dọc theo người, đôi mắt to đen lay láy long lanh, nhìn chăm chú về phía mẹ mình.

Trong lòng Diệp Oản Oản mềm nhũn đến rối tinh rối mù, thanh âm êm dịu mà chậm rãi mở miệng, "Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé, bởi vì bà ngoại tặng cho nàng một chiếc khăn đỏ xinh xinh, cho nên mọi người cũng gọi nàng là cô bé quàng khăn đỏ.

Có một ngày, cô bé quàng khăn đỏ đi đưa bánh ngọt cho bà ngoại. Kết quả trên đường, đã gặp một con sói xám lớn, cô bé quàng khăn đỏ cho tới bây giờ chưa từng gặp qua chàng chó sói nào có dáng dấp đẹp trai đến như vậy, vì vậy dùng bánh ngọt đem lão sói xám lừa gạt..."

Mịa nó...

Thiếu chút nữa lại kể sai phiên bản rồi!

Diệp Oản Oản khẩn cấp thắng lại, đổi lại phiên bản bình thường, "Khục khục, cô bé quàng khăn đỏ trong rừng rậm gặp chó sói. Nàng chưa từng thấy qua chó sói, cũng không biết chó sói tính cách hung tàn; Vì vậy nói cho chó sói biết, nàng phải đi vào trong rừng rậm thăm bà ngoại, sau đó..."

Dưới ánh đèn vàng ấm, ở trong thanh âm ôn nhu ngọt ngào của cô gái, mí mắt cậu bé dần dần khép lại, khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm dán vào trong tay mẹ, ngủ say sưa...


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!