Nhạc Thiếu Siêu ngay khi trở về dinh thự đã ở suốt trong phòng làm việc. Anh ta tự hỏi, rốt cuộc là kẻ nào muốn hãm hại mình và Cố Hiểu Khê. Kẻ thù của Nhạc Thiếu Siêu ngoài Uất Trì Ảnh Quân thì chẳng còn ai, nhưng còn Cố Hiểu Khê, cô gây thù với ai chứ? Suy nghĩ ủ ê một lúc lâu, Nhạc Thiếu Siêu nhấc điện thoại đang đặt trên bàn, nhấn một dãy số rồi cất giọng sắt lạnh: " Bây giờ cô có tiện không? Tôi có chuyện muốn hỏi, đợi cô ở dinh thự. "
Anh ta nói xong, dứt khoác vứt điện thoại sang một bên đầy lạnh lùng. Rất nhanh sau đó, xe của Trần Điềm Điềm đã có mặt trong dinh thự của Nhạc Thiếu Siêu. Thuộc hạ anh ta vừa thấy xe của Điềm Điềm, không cần suy nghĩ đã mở cửa. Cô vừa bước xuống xe đã chạm mặt Chấn Phong, giọng không giấu được khẩn trương: " Lão đại của cậu đâu? " Vừa nhận được điện thoại, cô lập tức chạy đến. Ít nhiều thì chuyện Nhạc Thiếu Siêu muốn hỏi cô có liên quan đến Cố Hiểu Khê. *" Ngài ấy đang ở trong phòng làm việc, tôi đưa cô lên. " *Chấn Phong vừa nói, cậu ta đã đi trước để dẫn đường.
Đến phòng làm việc, Chấn Phong đưa Trần Điềm Điềm vào và lặng lẽ rời đi. Cô vừa gặp được Nhạc Thiếu Siêu, như thường lệ là cúi chào, sau đó lộ ra dáng vẻ bức rức, đứng ngồi không yên trước cánh cửa. Trần Điềm Điềm không giấu được lo lắng của mình, vừa chào xong đã hỏi Nhạc Thiếu Siêu: " Nhạc lão đại, Cố gia sao rồi? "
" Uất Trì Ảnh Quân nói hắn đã đưa Hiểu Khê vào nhà lao. Hắn cho tôi thời gian ba ngày để trả lại số hàng. " Nhạc Thiếu Siêu nói với giọng bất đắc dĩ. Trong lòng anh ta cũng không đếm nỗi phiền muộn.
*" Ba ngày? Chúng ta lấy đâu ra thứ đó để trả chứ? " *Trần Điềm Điềm càng trở nên mất bình tĩnh. Bọn họ không ăn cướp thì làm sao trả lại đồ đã cướp chứ.
Nhạc Thiếu Siêu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chuyển sang nói đến lý do gọi Trần Điềm Điềm đến. " Vậy nên hôm nay tôi gọi cô đến là có chuyện muốn hỏi cô. Lần trước cô nghi ngờ có kẻ biết tôi và Uất Trì Ảnh Quân là kẻ thù nên muốn đổ tội cho tôi. Chuyện này tôi cũng đã nghĩ qua, nhưng, dường như chúng ta đã bỏ sót một giả thuyết." Nhìn dáng vẻ quyết đoán của Nhạc Thiếu Siêu, Điềm Điềm dường như hiểu được ý của anh ta. " Ý của Ngài chính là, kẻ này không chỉ muốn nhắm vào Ngài mà còn nhắm vào Cố gia? " Trần Điềm Điềm nói dứt, Nhạc Thiếu Siêu gật nhẹ đầu. Trong lúc cô chau mày suy nghĩ đến giả thuyết của Nhạc Thiếu Siêu lại không phát hiện ánh mắt anh ta nhìn mình đã dần thay đổi, từ đôi mắt cao ngạo của một lão đại giờ trở nên có chút khâm phục. Anh ta thầm tán thưởng Trần Điềm Điềm, sau đó cảm thấy người của Cố Hiểu Khê quả nhiên không thể xem thường.
"* Cô là người duy nhất ở bên cạnh Hiểu Khê, cô biết cô ấy có kẻ thù nào không? "*
" Cố gia trước giờ làm việc đều suy tính cẩn thận, căn bản chẳng có ai dám trở thành kẻ thù của Người. Hơn nữa, những kẻ có thù với Cố gia cũng lần lượt bị Người diệt hết rồi. " Điềm Điềm thành thật báo lại. Đúng là lúc trước Cố Hiểu Khê có nhiều kẻ thù bên cạnh, nhưng những kẻ đó lần lượt biến mất một cách bí ẩn mà đến nay chẳng ai tìm được xác của họ.
Nhạc Thiếu Siêu nghe xong liền rơi vào trầm tư. Nếu đúng như lời của Trần Điềm Điềm nói, vậy kẻ gây ra chuyện chỉ có thể là kẻ thù của Nhạc Thiếu Siêu mà thôi. Uất Trì Ảnh Quân cũng không dại đến nỗi tự giết thuộc hạ của mình rồi đổ oan cho anh ta. Vậy rốt cuộc là kẻ nào chứ?
" Tôi còn muốn biết một chuyện, rốt cuộc Hiểu Khê và Uất Trì Ảnh Quân quen biết nhau như thế nào? " Hỏi đến vấn đề này, giọng của Nhạc Thiếu Siêu cất lên vô cùng u ám.
" Cố gia và Uất Trì lão đại quen biết trong quán bar của Người. "
" Cô nói rõ hơn đi. "
" Hôm đó thuộc hạ của Uất Trì lão đại là Tống Phù Ngọc sử dụng chất kích thích nên thuộc hạ đã đến nhắc nhở cô ta. Nào ngờ Tống Phù Ngọc đó ra tay với thuộc hạ, Cố gia không nhịn được nên dạy dỗ cô ta một trận. "
" Tống Phù Ngọc? " Vừa nghe Trần Điềm Điềm nhắc đến cái tên này, biểu cảm hết sức ngạc nhiên của anh ta diễn ra rất ngắn, bất giác phải nhắc lại cái tên này.
" Dạ phải. "
" Vậy người hôm đó đưa Hiểu Khê đi cũng là cô ta? "
" Dạ phải. " Trần Điềm Điềm nhìn sắc mặt của Nhạc Thiếu Siêu lúc này, cô đoán được buổi hỏi chuyện lần này ít nhiều cũng có được chút manh mối.
" Nhạc lão đại, ý Ngài là chuyện này có liên quan đến Tống Phù Ngọc? " Ánh mắt cô có phần ngờ vực, hỏi lại. Anh ta không nhanh không chậm, gật nhẹ đầu. Trần Điềm Diềm mặt mày ưu tư, nghĩ ngợi một lúc thì hỏi tiếp: " Nhưng Tống Phù Ngọc cũng không ngốc đến nỗi giết người của mình chứ? "
Đôi mày Nhạc Thiếu Siêu nhíu chặt, sắc mặt sa sầm, lạnh lùng mở miệng: " Trước mắt tôi sẽ cho người theo dõi nhất cử nhất động cô ta. "