Hai người lặng lẽ đi một hồi, Lăng Mạt Mạt mới hồi hồn, ý thức được mình quá đa sầu đa cảm, lập tức cười lên, cánh tay lấy một cái bánh ngọt mà Lý Tình Thâm xếp hàng mua, vẻ mặt tham ăn: “Rất lâu không được ăn bánh ngọt, mùi vị thực sư rất ngon!”
Nói xong, không kịp chờ mở hộp ra, cũng không để ý là ở trên đường cái, một tay nâng cái hộp, một tay cầm nĩa cắm một miệng bánh ngọt, đặt ở trong miệng.
Lăng Mạt Mạt nhìn Lý Tình Thâm còn đang nhìn mình, lập tức cắm một miếng nữa, đưa tới bên miệng Lý Tình Thâm: “Nếm thử một chút đi.”
Từ trước đến giờ Lý Tình Thâm rất ghét đồ ngọt, lắc đầu một cái, một đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt cũng không ép anh ăn, cầm trở lại thả vào miệng mình, ăn xong thấy Lý Tình Thâm vẫn còn ở nhìn mình cằm chằm, ánh mắt của anh cực kỳ quỷ dị, thần bí, làm cho người ta nhìn không thấu, làm cho đáy lòng cô hoang mang, cô cắn cắn môi dưới, trong lúc bất chợt giống như là nhớ ra cái gì đó, nói với Lý Tình Thâm: “Tình Thâm, tiền lương một tháng của anh là bao nhiêu vậy?”
Lý Tình Thâm suy tư chốc lát, nói: “Không có tính, thế nào?”
“Không có gì.” Lăng Mạt Mạt vừa ăn bánh ngọt, vừa lắc đầu một cái: “Mới vừa rồi An Lộ hỏi em có bạn trai hay không, nếu có thì một tháng bạn trai kiếm được bao nhiêu tiền, em trả lời không được, cho nên muốn hỏi anh một chút.”
Lý Tình Thâm nhíu mày, lại tiếp tục lắc đầu: “Nếu như thật sự em rất muốn hiểu rõ, trở về anh sẽ tìm Tần Thánh thống kê cụ thể, dù sao mấy thứ như cổ phiếu luôn cứ nâng lên hạ xuống thay đổi không ngừng, anh cũng không tiện tính toán.”
Lăng Mạt Mạt cũng chỉ là thuận miệng mà hỏi, nhưng cô không nghĩ đến là Lý Tình Thâm lại coi là thật như vậy, liền liên tục lắc đầu không ngừng: “Không cần phiền phức như vậy đâu, em chỉ là thuận miệng hỏi một chút.”
Lăng Mạt Mạt vừa ăn bánh ngọt vừa đi về phía chung cư.
Lý Tình Thâm đi bên cạnh cô, hai người bước từng bước chân rất chậm, Lý Tình Thâm nghiêng đầu, anh cao hơn cô rất nhiều, từ góc độ của anh nhìn sang, vừa vặn thấy được lông xù trên cái mũ của cô.
Anh không tự chủ được liền nghĩ đến những lời mà cô gái bên cạnh vừa mới nói, rõ ràng giọng nói của cô đang rất tự tin kiêu ngạo đến mức tức chết người, nhưng một giây kế tiếp cô lại liền thay đổi, biến thành một giọng nói đầy ưu thương như vậy: “Nhưng nếu như không có anh, em liền không là cái gì rồi.
Thậm chí còn kèm theo một tiếng thở dài nhỏ khó có thể nghe thấy.
Tiếng thở dài ấy, cho tới bây giờ, vẫn còn bao quanh, ở bên tai của anh.
Lý Tình Thâm biết trong lòng Lăng Mạt Mạt vẫn luôn lo lắng, sợ hãi. Anh cũng bởi vì chính mình đã đem lại cho cô những lo âu và sợ hãi mà cảm thấy xin lỗi.