Edit: Lam Anh
Đêm, lạnh như nước.
Ánh trăng mông lung bị bức màn dày ngăn cách, trong phòng một mảnh tối đen, trên giường có một đôi bóng người ôm nhau, liều mình triền miên, giọng điệu lên xuống, lộ ra tất cả kiều diễm.
Vừa rồi làm quá kịch liệt, toàn thân cô đau nhức, miễn cưỡng lật người trong lòng anh, động tác có chút lười nhác.
Hô hấp trong lúc đó, đều là mùi hương trên người anh, nhẹ nhàng mà lại tao nhã.
Mùi hương này, Lăng Mạt Mạt cảm thấy rất quen thuộc.
Bởi vì mới vừa vận động kịch liệt, trên da thịt rắn chắc bóng loáng của người đàn ông hơi chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, xúc tua gợi cảm trí mạng.
Lăng Mạt Mạt hơi giương mắt, nhìn về phía khuôn mặt gần trong gang tấc.
Ánh sáng trong phòng quá mờ, bất luận cô ra sức cố gắng nhíu mày như thế nào, đập vào mắt vẫn là một khối đen như mực như cũ, cô hoàn toàn không thấy rõ vẻ ngoài của anh.
Cho dù cô và anh từng dây dưa si mê cuồng nhiệt rất nhiều lần, cô cũng không biết người đàn ông này rốt cuộc dáng vẻ như thế nào.
Cô vốn tưởng rằng cô yêu Lý Tình Thâm, khi làm cùng Lý Tình Thâm có cảm giác như vậy, sẽ thấy chán ghét anh đụng vào, nhưng mà thật không ngờ, cô vậy mà lại trầm luân.
Cô nghĩ, cô thật là hết thuốc chữa rồi.
Đáy lòng, có chút chua xót.
Lăng Mạt Mạt nhịn không được nghĩ có chút mê mẩn, thật lâu sau, cô mới liếm cánh môi, nhịn không được giơ tay lên, dọc theo hình dáng của anh miêu tả chút ít.
Muốn cảm nhận được bộ dáng của anh.
Khi cô đụng đến mũi của anh, nhịn không được cau mày lại, sao cô cảm thấy cảm giác đụng chạm như vậy, rất quen thuộc, rất quen thuộc, giống như cô đã từng chạm đến
Nhất thời, tay cô dừng ở chóp mũi của anh, không động đậy.
Người đàn ông như cảm giác được cái gì không ổn, đột nhiên vươn tay đẩy cô ra.
Đêm nay không giống trước kia, trước khi tới, sẽ tẩy đi mùi hương trên người, cố gắng làm một cái che giấu và ngụy trang.
Nếu tiếp tục bị cô tìm tòi nghiên cứu như vậy, chỉ sợ cô sẽ biết anh là ai!
Enson ngay lập tức, xoay người xuống giường.
Thân thể Lăng Mạt Mạt hơi cứng ngắc, miễn cưỡng chống đỡ thân thể đau nhức, nhìn bóng đen trong bóng đêm, chậm rãi hỏi: “Phải đi sao?”
Không có tiếng người đàn ông trả lời, lờ mờ có âm thanh mặc quần áo truyền đến.
Lăng Mạt Mạt rũ mắt, giọng điệu mềm nhẹ: “Em phải kết hôn rồi.”
Âm thanh người đàn ông mặc quần áo trong nháy mắt biến mất hầu như không còn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!