Tô Thần cúp điện thoại, bỏ di động vào trong tuí, hai tay cầm khăn lông xoa xoa đầu thấm khô những giọt nước, tiện tay ném khăn lông lên ghế sofa, ngước mắt lên nhìn Lăng Mạt Mạt,lười biếng nói: “Mạt Mạt anh có chút chuyện, xuống lầu một lát.”
Lăng Mạt Mạt nhìn Tô Thần môi động động giống như muốn hỏi điều gì đó, cuối cùng không hỏi gì cả, chỉ là không yên lòng gật lòng một cái.
Tô Thần nhìn dáng vẻ Lăng Mạt Mạt như thế, thuận miệng nói: “Tình Thâm tìm anh.”
Lăng Mạt Mat “à” một tiếng, mắt không chớp nhìn chằm chằm TV, không để ý Tô Thần.
Tô Thần nhìn Lăng Mạt Mạt, nghiến răng thầm nghĩ, người dưới lầu và người này, làm sao lại có chung một cái đức hạnh, trong lòng buồn bực, nhất thời nhún vai, nhìn lại một vòng, sau đó đến trước bàn vươn tay mở ngăn kéo, cầm cây côn nhỏ ASP đặt trong bàn tay, sau đó nhìn qua, lại tiếp tục mở miệng nói: “Anh không đánh được Lý Tình Thâm, cho nên chuẩn bị sẵn sàng.”
Nói xong Tô Thần hơi vung côn nhỏ ASP trong tay, trong nháy mắt lộ ra một đoạn thép chế dài hơn một thước.
Tô Thần vung trên lòng bàn tay hai vòng, có truyền đến tiếng gió vù vù, Tô Thần gật đầu hài lòng, giống như sợ thiên hạ không loạn, mở miệng: “Đây là Tịch Giản Cận mang từ bộ đội về cho anh, nói với anh, sử dụng rất tốt, có thể một cồn lấy mạng, vẫn chưa thử qua, hiện tại thử vung hai cái, không nghĩ tới uy lực không tồi.
Sau đó, một tay Tô Thần cầm ASP, một tay vỗ mạnh một cái, cây công lại tưở về hình dáng ban đầu.
Tô Thần bỏ vào túi, quay nói với Lăng Mạt Mạt: “Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi xuống dưới.”
Sau đó Tô Thần ra cửa, khoan thai chậm rái đi qua, lười biếng kéo cửa, đi ra ngoài.
Lý Tình Thâm tìm Tô Thần vì có chuyện gì?