Edit: meoluoihamngu
Lăng Mạt Mạt càng nghĩ càng chán nản, một lúc lâu sau, cô lại nghĩ đến mắt Lý Tình Thâm bị mù!
Bây giờ anh giống như là một người tàn tật không nhìn thấy gì, e rằng có rất nhiều cô gái cũng không muốn gả cho anh.
Cô không ngại, cô bằng lòng.
Trong lòng Lăng Mạt Mạt lại cháy lên một chút hi vọng.
Cho dù cô biết trong lòng mình không nên hi vọng, nhưng là cô muốn, chỉ có Lý Tình Thâm không trọn vẹn, Lăng Mạt Mạt cô mới có thể dùng được hàng xa xỉ phẩm!
Lăng Mạt Mạt suy nghĩ thật lâu, mãi cho đến khi Ôn Giai Nhân gọi tên cô, cô mới hồi hồn, phát hiện người trong nhà không biết lúc nào đã đi hết, liền nhanh chóng đứng dậy, tay run run, quên mất ly trà trong tay, liền làm rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Người giúp việc bên cạnh nhìn thấy, vội vàng kêu nhỏ một tiếng, sau đó lại buột miệng nói ra: “A, đây là ly trà thiếu gia thích nhất, lúc trước ở Brazil tốn hơn bảy trăm vạn Đô-la đấu giá được, nữ vương nước Anh đã từng dùng qua!”
Lăng Mạt Mạt nghe được lời như vậy, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt.
Mới vừa rồi cô dùng ly trà đó, cho nên giá trị hơn ba ngàn Đô la!
Cô cúi đầu, nhìn mảnh sứ vỡ nát trên đất, trong mắt không thể tin được, cả người trở nên bối rối và lúng túng, ngẩng đầu lên, quay về phía Ôn Giai Nhân áy náy nói: “Dì Ôn, thật xin lỗi, con không cố ý, con”