Sau đó cả người anh vô lực lại một lần nữa ngã trở về chỗ cũ, không thể nhúc nhích.
Lăng Mạt Mạt thấy Lý Tình Thâm cử động, vốn còn đang khóc nhất thời ngừng lại vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ: “Thầy giáo”
Lý Tình Thâm không nhìn thấy gì, chịu đựng toàn thân đau nhức, lục lọi rất lâu, cuối cùng bắt được tay Lăng Mạt Mạt, sau đó giữ thật chặt trong tay của mình.
Anh chỉ hơi nhẹ nhẹ dùng sức như thế, đã cảm thấy thân thể giống như bị xé rách, đau đớn lan tràn khắp toàn thân lục phủ ngũ tạng, khiến anh thở hổn hển, thật lâu anh mới cắn chặt hàm răng, gượng chống đỡ, chờ đau đớn qua đi, anh mở miệng, câu nói đầu tiên chính là: “Mạt Mạt em có sao không?”
Một câu nói này làm cho Lăng Mạt Mạt trong khoảnh khắc nước mắt không ngừng rơi, cô gật gật đầu: “Em không sao, không có chuyện gì”
Lăng Mạt Mạt vừa nói, vừa rơi nước mắt, rơi xuống tay Lý Tình Thâm, khiến đáy lòng anh một trận đau thương một trận êm dịu, anh mất nhiều sức lực, mới miễn cưỡng cong cong khóe môi, cười vô cùng suy yếu, chậm rãi nói: “Em không sao tốt rồi”
Lăng Mạt Mạt nghe thấy năn chữ này, đáy lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng khổ sở, cô chưa từng gặp qua Lý Tình Thâm, thần thoại một đời cao ngạo hoàn mỹ cười như thế bao giờ, anh vẫn luôn cao cao tại thượng như vậy, cường ngạnh như thế, lạnh lẽo như vậy, cay nghiệt và bén nhọn, cho dù thế giới sụp đổ, anh cũng không sợ hãi, nhưng giờ đây anh lại suy yếu đáng thương như vậy, Lăng Mạt Mạt không tự chủ “oa” lên như một đứa bé vừa khóc vừa vươn tay, vuốt vuốt trên người Lý Tình Thâm: “Anh thì sao? Anh làm sao thế?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!