Lên khoang hạng nhất của máy bay, Lý Tình Thâm ngồi ở bên cạnh Lăng Mạt Mạt, bay khoảng hai giờ, Lăng Mạt Mạt tương đối nhàm chán, Lý Tình Thâm ngồi ở một bên lật xem một xấp văn kiện, cô không dám quấy rầy, cũng chỉ có thể ngủ.
Lý Tình Thâm nhìn thời gian dài, cảm thấy mắt có chút đau, muốn giơ tay lên xoa trán, lại phát hiện bả vai mình có chút nặng, theo bản năng nghiêng đầu, thì thấy đầu Lăng Mạt Mạt tựa vào trên bờ vai anh, đang ngủ say sưa.
Làn da cô trắng nõn nhìn qua giống như trong suốt, cánh môi càng lúc càng hồng nhuận mềm mại hơn, lông mi trên mắt nhắm chặt dài mà cong, yên tĩnh buông xuống, luôn nhẹ nhàng run rẩy một cái.
Lý Tình Thâm nhìn chăm chú đến xuất thần, thì không nhịn được nở nụ cười, dáng vẻ cô như vậy rất giống một đứa bé.
“Tiên sinh” Dáng vẻ Lý Tình Thâm rất đẹp trai, mỗi lần ngồi máy bay, luôn có cùng tiếp viên hàng không tiến lên bắt truyện, hỏi có cần gì không, Lý Tình Thâm nghe tiếng, ánh mắt lạnh lẽo bắn tới, lườm cô ta một cái, làm một động tác đừng lên tiếng, tiếp viên hàng không nhất thời sửng sốt, Lý Tình Thâm xua tay, ý bảo cô ta mau tránh ra, rút một thảm mỏng ở một bên, nhẹ tay nhẹ bước che ở trên người Lăng Mạt Mạt.
Động tác Lý Tình Thâm rất nhẹ, giống như sợ không cẩn thận có thể làm cô gái đang ngủ say giật mình.
Nếu tỉnh lại như vậy, vậy rất xấu hổ, vì thế Lăng Mạt Mạt nghĩ nên giả vờ ngủ, đợi lát nữa tìm thời cơ, làm bộ như lơ đãng di chuyển đầu mình.
Ai ngờ, một giây sau, cô cảm giác có một cái thảm mỏng che ở trên người mình, động tác nhẹ nhàng.
Lăng Mạt Mạt không nhịn được liền ngừng hít thở lại.
Đêm qua cô vốn nghi ngờ Lý Tình Thâm quan tâm đến cô là thậy hay giả, ở một giây này, đột nhiên rõ ràng, Lăng Mạt Mạt rất khẳng định Lý Tình Thâm quan tâm cô thật.