Kèm theo một cái tát này, Lăng Mạt Mạt cảm thấy thứ gì đó trong trái tim mình cũng hoàn toàn vỡ nát.
Thời điểm trước kia, Lục Niệm Ca là bảo bối trong lòng Lăng Mạt Mạt, cô không để cho anh chịu chút uất ức, nói chi đến việc cho anh một bạt tay!
Nhưng mà bây giờ, cô lại cảm thấy sau một cái tát này, tâm tình lại thư thái như vậy.
Hình như Lục Niệm Ca cũng không nghĩ đến lời của mình vừa dứt, Lăng Mạt Mạt liền vung tới một cái tát, anh ta nhíu mày, trên trán hiện lên một tầng lệ khí.
Ngược lại Lăng Mạt Mạt bình tĩnh nhìn lệ khí của Lục Niệm Ca, không chút sợ hãi, cô lớn tiếng nói từng câu từng chữ kiên quyết mà rõ ràng: “Lục Niệm Ca, anh nói tôi làm sao lại nhìn trúng một người vô tình vô nghĩa như anh đây!”
Nét mặt Lục Niệm Ca trong nháy mắt liền cứng ngắc.
Anh nói tôi làm sao lại nhìn trúng một người vô tình vô nghĩa như anh đây!
Lời này của cô là có ý gì?
Khi Lục niệm Ca còn đang sững sờ, Lăng Mạt Mạt đã xoay người, đi tới bên người Trần Uyển Như, vươn tay kéo cô: “Chị Uyển Như, chúng ta đi thôi.”
Trần Uyển Như nhìn Lăng Mạt Mạt một cái, đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, chỉ là hấ cầm nhìn Giản Thần Hi, nói: “Cô chắc là cô không đi nói cái gì!”
Lúc này Giản Thần Hi đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cũng biết mới vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sắc mặt trắng bệch.
Lăng Mạt Mạt nhìn Giản Thần Hi một chút, suy nghĩ một chút, cuối cùng lại lắc đầu một cái, Trần Uyển Như đưa cho Lăng Mạt Mạt một ánh mắt không chịu thua kém, tính toán theo Lăng Mạt Mạt rời đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!