Giản Thần Hi hiểu quá mức về Lục Niệm Ca, cô hung hăng bấm đùi mình một, để cho mình vì đau đớn mà trong mắt đầy nước mắt.
Từ trước đến giờ cô giỏi diễn trò, lúc này tự nhiên càng điềm đạm đáng yêu hơn, “Niệm ca, đây là lần đầu tiên em như vậy, em cũng bảo đảm với anh đây là lần cuối cùng, anh biết không, em vẫn muốn làm Nhất Tỷ giới ca sĩ, lâu rồi Trần Uyển Như không có ra album mới, chỉ cần album mới của em thuận lợi phát hành, người mới không sợ không thể nổi tiếng, em thật sự có thể hoàn thành giấc mộng của em rồi, cho nên, Niệm ca, anh có thể giúp em không?”
Giản Thần Hi vừa nói, hai hàng nước mắt trong suốt cũng vừa rơi xuống.
Bộ dạng kia muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
Lục Niệm Ca đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm Giản Thần Hi thật lâu, ánh mắt không ngừng dao động, đáy lòng do dự.
Giản Thần Hi len lén nâng mí mắt lên nhìn Lục Niệm Ca, biết rõ người đàn ông này đã dao động, nước mắt càng rơi xuống mạnh mẽ hơn.
Lục Niệm Ca dùng sức nắm chặt tay một cái, cuối cùng vẫn giơ lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Giản Thần Hi, giọng điệu có mấy phần hơi căng thẳng: “Đừng khóc”
Âm thanh của Giản Thần Hi vẫn buồn bực như cũ, rơi nước mắt.
Lục Niệm Ca thở dài một cái, vươn tay, bế cô vào trong ngực của mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng của cô: “Ngoan đừng khóc.”
Giản Thần Hi chôn đầu vào trong ngực Lục Niệm Ca, vì uất ức mà nức nở, Lục Niệm Ca cúi đầu, nhẹ nhàng hôn mái tóc dài của cô một cái: “Nếu khóc nữa, anh sẽ không giúp em!”
Giản Thần Hi nghe được lời này, nước mắt lập tức ngừng chảy, ngẩng đầu lên, quyệt miệng, nhìn Lục Niệm Ca, bộ dáng kia cực kỳ chọc người khác phải thương yêu.
Lục Niệm Ca bị cô nhìn đáy lòng phát ra sự mềm mại, nhẹ nhàng cúi đầu, hôn lên cánh môi của cô: “Cái gì anh đồng ý với em, còn khóc nữa không? Ngoan, cười một cái.”
Giản Thần Hi cứng ngắc ngoắc ngoắc môi, Lục Niệm Ca liền thuận thế hôn lên môi của cô, Giản Thần Hi nhắm mắt lại thuận theo, nhẹ nhàng giơ tay lên, móc vào cổ của người đàn ông này.