Nhưng cho dù là như vậy, cô lại có thể ở đây yên tĩnh cả một buổi chiều, cách anh gần như vậy, mặc dù rất ngắn ngủi, nhưng vẫn làm cho anh có cảm giác giống như thấy được thiên đường tồn tại.
Bên tai vẫn vang vọng tiếng đàn dương cầm cô đánh, Lý Tình Thâm không tự chủ giương môi lên.
Thật ra, khi cô nói những lời vừa rồi, anh rất muốn trả lời, bất luận cô làm gì, anh cũng sẽ không tức giận.
Thời gian kế tiếp, lẳng lặng di chuyển.
Lý Tình Thâm dường như bởi vì ở gần Lăng Mạt Mạt, tâm tình rất tốt, đến cuối cùng ngủ quên mất.
Đến khi anh tỉnh lại, đúng lúc mặt trời ngã về phía tây (ý nói giữa trưa).
Anh hơi mở mắt, nhìn thấy Lăng Mạt Mạt vẫn nghiêm túc ngồi ở đó chăm chỉ đánh Piano, nhưng mà, trong nháy mắt anh quay đầu, dư quang khóe mắt rõ ràng bắt được ánh mắt của lăng Mạt Mạt đang thật cẩn thận quan sát anh.
Lý Tình Thâm chợt giật mình, hai mắt dừng ở trên bàn, thấy nhiệt độ bình trà vẫn nóng.
Nghĩ đến trò đùa dai của cô, anh tạm dừng một giây, rồi sau đó, vươn tay, bưng bình trà lên.
Lăng Mạt Mạt ngồi ở trước đàn dương cầm, vẫn để ý đến Lý Tình Thâm, thấy động tác của anh, Lăng Mạt Mạt lập tức ngừng hô hấp lại, một đôi mắt bồ câu luôn nhìn chăm chú vào Lý Tình Thâm, chú ý tiếp theo anh sẽ làm thế nào.
Lý Tình Thâm tư thái rảnh rỗi rót trà ra một ly trà, sau đó không nhanh không chậm bưng lên.
Anh muốn uống trà sao?
Đáy lòng Lăng Mạt Mạt có một trận mừng thầm.
Mặc dù chỉ thả hai con kiến, cũng không thể ảnh hưởng cái gì, nhưng thực hiện được trò đùa dai, vẫn làm cho đáy lòng cô có chút vui sướng.
Không nhịn được, toàn bộ lực chú ý của Lăng Mạt Mạt, đều đặt ở trên hành động của Lý Tình Thâm uống trà.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!