Chương 482
Trong ánh mắt của anh ta đều là sự kính trọng, nhưng trong mắt ông cụ, điều này lại khiến ông cảm thấy có chút mỉa mai và chán ghét.
Ngô Thành Nam chính là dùng ánh mắt này để che mắt ông ấy, làm tu hú chiếm tổ chim khách hơn hai mươi năm nay.
Thư ký đã bưng trà lại đây, ông cụ Ngô mượn hành động uống trà để tránh đi ánh mắt của anh ta: “Thành Nam à, cháu nói cho ông nghe chuyện của bố cháu đi, đã rất lâu rồi ông nội không nghe người khác nhắc đến bố cháu rồi, cũng không biết gần đây có phải tuổi tác lớn rồi không, có chút nhớ.”
Ngô Thành Nam hơi ngạc nhiên, ngón tay khẽ co rút, thân thể cũng trở nên căng cứng.
Từ nhỏ đến lớn, điều mà anh ta sợ nhất chính là ông cụ hỏi đến chuyện của người này.
Ngô Thành Nam được vợ chồng cậu cả Ngô Lập Thành nhận nuôi khi mới ba tuổi, từ lúc ba tuổi đã bắt đầu biết nhớ chuyện.
Trước ba tuổi, anh ta sống ở cô nhi viện, thông minh hơn những đứa trẻ bình thường một chút. Khi đôi vợ chồng bọn họ đến nhận nuôi anh ta, trong lòng anh ta vô cùng vui mừng.
Trong ấn tượng của anh ta, những đôi vợ chồng đến nhận nuôi những đứa trẻ thì thường sẽ không có con nên mới đến đó.
Mặt mũi của đôi vợ chồng Ngô Lập Thành trông vô cùng phúc hậu, tính tình cũng rất tốt, lời nói nhỏ nhẹ, vừa nhìn thì đã biết là một đôi vợ chồng có văn hóa, có giáo dưỡng.
Ngô Thành Nam thật sự rất thích hai người bọn họ, sau khi làm xong thủ tục, anh ta vẫn luôn tưởng tượng ra cảnh tượng bản thân được.
hai vợ chồng bọn họ cẩn thận chăm sóc, nuông chiều mà theo bọn họ về nhà.
Nhưng mãi cho đến khi theo chân hai vợ chồng bọn họ về đến nhà, lúc một bé nam đột nhiên chạy ra đón bọn họ, Ngô Thành Nam mới biết thì ra bọn họ vẫn còn một đứa con nữa.
Đứa trẻ đó chỉ nhỏ hơn anh ta một tuổi, lớn lên cũng trắng trẻo, dễ thương, thân thể cũng không tàn tật, nói chuyện rõ ràng, rành mạch.
Cậu bé ăn mặc sạch sẽ, vừa nhìn đã biết đứa trẻ này được nuôi dưỡng rất cẩn thận rồi.
Lúc nhìn thấy đứa trẻ đó, tất cả sự mong đợi và tâm tình tốt của Ngô Thành Nam đều biến mất.
Vậy mà đôi vợ chồng này còn có một đứa con nữa, sau này, anh ta sẽ không phải là đứa con duy nhất của bọn họ nữa.
Lúc tiến vào cửa, Ngô Thành Nam bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, nhưng anh ta không dám biểu hiện ra ngoài, anh ta không muốn trở về cô nhi viện đó, phải tranh giành đồ ăn, đồ chơi với nhiều đứa trẻ như vậy, hai vợ chồng Ngô Lập Thành đã là người tốt nhất trong tất cả những người đến nhận nuôi rồi.
Ngô Thành Nam cố nhịn nỗi khó chịu trong bụng xuống, bước vào nhà của Ngô Lập Thành, trở thành con nuôi của ông ta.
Tính cách của hai vợ chồng Ngô Lập Thành rất tốt, đối xử với Ngô.
Thành Nam đúng thật là không còn gì phải chê nữa, nhưng làm người thì làm sao có thể công bằng được, đến ngay cả trái tim cũng là nằm ở bên trái kia mà.
So với Ngô Thành Nam thì tất nhiên bọn họ đối xử với con trai ruột của mình sẽ tốt hơn một chút, nhiều năm trôi qua một ít chuyện vặt vãnh cứ như vậy mà tích lũy lại, dần dân lên men.
Mãi cho đến khi vợ chồng Ngô Lập Thành xảy ra chuyện, điều kiện trong nhà ngay lập tức kém hơn rất nhiều, Ngô Thành Nam cũng đã chịu đủ dáng vẻ bệnh tật, yếu ớt đó của hai người rồi, vốn muốn đợi hai người bệnh nặng hơn rồi lén bỏ đi, lại có thể tìm được một người nhận nuôi mới một lần nữa.
Nhưng Ngô Lập Thành đột nhiên nói với anh ta, ông ấy đến từ nhà họ Ngô ở thành phố An Lạc, là cậu cả nhà họ Ngô.
Lúc ấy, Ngô Thành Nam cũng không biết nhà họ Ngô trông như thế nào, dù sao thì nhà họ Ngô cách cuộc sống của bọn họ cũng quá xa rồi, trước đó bố mẹ nuôi cũng chưa từng tiết lộ thân phận của bọn họ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!