Chương 438:
Trong nhà họ Hoắc, ngoại trừ ông nội Hoắc không ai thích ăn loại quả hạnh chua loét này. Hoắc Tùng Quân nghe thấy cũng kinh ngạc nhìn Bạch Hoài An, anh biết Hoài An thích ăn đồ ngọt nhất, với lại cũng chưa từng thấy cô thích ăn quả hạnh.
Bạch Hoài An hơi khựng lại một chút, nhìn quả hạnh rất tươi trong tay, trong miệng vô thức tiết ra nước bọt: “Khả năng là em khát quá rồi, mà quả hạnh nhà mình lại rất tươi, chỉ ngửi thôi đã thơm nức rồi, trời nóng thế này, ăn một ít hạnh cảm giác cả người đều thoải mái hẳn”
Mẹ Hoắc nghĩ thấy cũng phải, bọn họ vừa từ ngoài về, mặt trời chói chang, ngửi thấy mùi chua chua của quả hạnh cũng cảm thấy hơi thèm.
“Mẹ cũng thử xem” Bà vừa nói vừa cầm một quả hạnh tròn vo lên, cắn một miếng liền bị chua đến mức mặt mày co rúm lại.
Bạch Hoài An nhìn thấy bộ dạng này của bà không nhịn được khẽ bật cười, vội vàng cầm lấy quả hạnh đang ăn dở trong tay bà.
“Mẹ vẫn nên ăn mấy trái cây ngọt ngọt thì hơn”
Mẹ Hoắc ngượng ngùng cầm lên một trái anh đào, bỏ vào miệng, nước nhiều mà ngọt lịm làm nhạt đi vị chua trong miệng, vừa đỡ một chút, lại nhìn thấy Bạch Hoài An cầm quả hạnh ăn, cảm thấy răng của mình như muốn tê buốt.
“Hoài An, mẹ ngày trước lúc mang thai Tùng Quân cũng thích ăn quả hạnh chua, nhưng sau khi sinh nó thì gần như không đụng đến nữa.
Bà còn đang nhớ lại chuyện ngày xưa, Hoắc Tùng Quân đột nhiên khựng lại một chút.
Mang thai?
Anh quay đầu nhìn Bạch Hoài An đang ngồi trên sô pha, vừa ăn hạnh chua, vừa ngoan ngoãn nghe mẹ Hoắc kể chuyện, đôi mày đột nhiên nhíu lại. Hoài An rất ít khi ăn đồ chua, hôm nay đột nhiên thái độ khác thường, không ăn anh đào ngọt lịm trên bàn, lại chỉ chăm chăm ăn hạnh. Lúc này đĩa hạnh trên bàn đã vơi mất non nửa rồi, mà cô vẫn tiếp tục ăn. Tình huống này thật sự có phần khác thường.
“Hoài An, em không phải có thai rồi đấy chứ?” Hoắc Tùng Quân không nhịn được đem suy nghĩ trong đầu nói thẳng ra.
Mẹ Hoắc và Bạch Hoài An ngẩn người ra một lát, tiếp đó trên mặt mẹ Hoặc lộ ra vẻ vui mừng cực độ, nhìn chằm chằm đầy tha thiết vào bụng của Bạch Hoài An: “Hoài An, con, con thật sự…”
“Ấy, Hoắc Tùng Quân, anh đang nói bậy cái gì vậy!” Bạch Hoài An vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn Hoắc Tùng Quân, hai người bọn họ mỗi lần ngủ chung đều rất cẩn thận phòng tránh, làm sao có khả năng mang thai được.
“Em lần trước đang vào lúc ấy, không thể có thai được”
Hoäc Tùng Quân cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu, bị Bạch Hoài An nói vậy mới sực nhớ ra hai người trước đây vẫn luôn sử dụng biện pháp phòng tránh. Tháng trước, lúc Hoài An còn đang ở Pháp, khi gọi điện cho anh cũng có nhắc qua là mình đang trong kỳ kinh nguyệt.
Chắc hẳn là không có khả năng mang thai!
Trên mặt mẹ Hoắc lộ ra vẻ thất vọng, bà thở dài, lấy tay sờ lên cái bụng bằng phẳng của Bạch Hoài An, dùng ngón tay đo một chút: “Đúng vậy, bụng của Hoài An nhỏ như vậy cũng không giống là đang có thai”
Thật là đáng tiếc, vừa rồi nghe thấy Hoắc Tùng Quân nói vậy, bà còn tưởng Hoài An thật sự có thai rồi, còn cho rằng nhà họ Hoắc lại sắp được chào đón một thiên sứ bé bỏng nữa rồi. Không ngờ chỉ là hiểu lầm.
Có lẽ vì vẻ thất vọng trên mặt mẹ Hoắc quá rõ rệt, Bạch Hoài An bèn cười híp mắt, ôm lấy tay bà: “Bác gái à, con và Tùng Quân vẫn còn trẻ, muốn có con chẳng phải là chuyện rất dễ dàng sao!”
Mẹ Hoắc liếc nhìn Hoắc Tùng Quân, nghĩ đến chuyện con trai vẫn thường hay kéo Hoài An về phòng với bộ dạng đầy tinh thần, gật đầu đồng ý.
“Quả thật!”
Mẹ Hoắc nói xong đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, quay đầu qua nhìn Bạch Hoài An, không nhịn được mà lấy tay cái má trắng nõn của cô một cái, cười đầy ẩn ý: “Hoài An, bắt đầu từ ngày mai, con phải đổi cách gọi rồi, không thể gọi ‘bà gái” nữa, phải gọi ‘mẹ’ rồi”
Bạch Hoài An nghe vậy, mặt đỏ bừng lên, khẽ gật đầu. Mẹ Hoắc.
trong lòng có chút cảm khái, hồi trước, trong ba năm Bạch Hoài An được gả cho Hoắc Tùng Quân, bà vẫn luôn chĩa mùi dùi vào cô, có lúc thậm chí không muốn Bạch Hoài An gọi một tiếng “mẹ”, đối xử với cô cực kỳ hà khắc. Sau này, bà sẽ cố gắng để làm một người mẹ tốt, giống như cách bà Ngạn từng đối xử với bà, đối xử tốt với Hoài An.
Hoäc Tùng Quân nới lỏng cà vạt, tính kéo Bạch Hoài An về phòng thay đồ, vừa quay đầu nhìn lại đã trông thấy những ngón tay trắng nõn xinh xắn của Bạch Hoài An đã lại hướng về phía đĩa hạnh trên bàn, anh vừa giận vừa không biết phải làm gì, chỉ đành lên tiếng nhắc nhở: “Hoài An, quả hạnh tính hàn, em đã ăn nhiều vậy rồi, đừng ăn nữa, cẩn thận không tí nữa lại đau bụng”
Bạch Hoài An ngượng ngùng rút tay lại, ánh mắt nhìn Hoắc Tùng Quân như rất oan uổng: “Ngọt đã không cho ăn, giờ chua cũng không cho ăn”
“Anh là đang lo cho thân thể của em” Hoắc Tùng Quân bước đến gần, dịu dàng kéo cô đứng dậy, anh phát hiện mình hiện tại thật sự rất kiên nhẫn. Tính cách của anh trước đây không tốt thế này, kiêu ngạo, lạnh lùng, làm việc như sấm rền gió cuốn, ghét nhất là cứ rề rề rà rà, trước nay đều luôn thiếu kiên nhẫn với những chuyện vụn vặt này.
Nhưng mà hiện tại, anh đối với Bạch Hoài An, giống như đang nuôi con gái vậy, bất luận chuyện gì cũng đều không cảm thấy phiền hà, ngược lại còn rất vui vẻ đi làm. Nhìn cô được anh chăm sóc, trở nên trắng trẻo, mềm mại, không biết đến sự buồn bã, lo lắng trên thế gian, trong lòng thật sự ngập tràn cảm giác thành công. Hoài An trước đây đã rất khổ, sau này anh sẽ cố gắng hơn nữa để mỗi ngày trôi qua cô đều có thể sống một cách thật vui vẻ.
Mẹ Hoắc nhìn hai người dắt tay nhau về phòng, thi thoảng lại cúi đầu ghé tai nhau nói vài câu, trên mặt bà lộ ra vẻ ôn nhu mà bản thân cũng không phát hiện. Đứa con trai kiêu ngạo, lạnh lùng của bà rốt cuộc đã tìm được người mình yêu, có thể làm bạn bên mình cả đời rồi, thật tốt!
Ngày thứ hai chính là ngày lễ đính hôn của Bạch Hoài An và Hoắc Tùng Quân.
Tuy trước đây hai người đã từng kết hôn, nhưng loại tình cảnh này thật sự vẫn là lần đầu tiên, Bạch Hoài An đã nghĩ rằng mình sẽ rất hồi hộp, lo lắng, lăn qua lăn lại không ngủ được, nhưng cũng không biết có phải vì hôm qua mới xem xong một màn kịch lớn, có hơi mệt rồi, nên sau khi tắm rửa xong, vừa nằm vào trong chăn là cô đã ngủ mất.
Hoắc Tùng Quân và ông nội bàn bạc một số chỉ tiết cho ngày mai, kiểm tra xong lần cuối, lúc về phòng thì đã hơi khuya rồi. Anh tắm xong, cả người vẫn còn ẩm hơi nước, đã chui vào chăn, tính trấn an Bạch Hoài An một chút, kết quả phát hiện cô đã ngủ say rồi. Gương mặt nhỏ trắng bóc, ngũ quan tinh trí, xinh đẹp, ngủ say đến mức ngáy ra tiếng nho nhỏ, đôi môi hồng đầy đặn hơi hé ra.
“Thật đúng là vô tâm, một chút lo lắng cũng không có” Hoắc Tùng Quân nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, ngón cái nhè nhẹ vuốt ve đôi môi đầy đặn của cô, ánh mắt có hơi tối đi.
Bạch Hoài An ngủ rất say, không hề bị động tác của anh làm giật mình thức dậy, cảm thấy môi có hơi ngứa bèn theo bản năng liếm qua một cái. Ngón tay của Hoắc Tùng Quân vẫn chưa rút lại, bị động tác đó của cô làm cho giật cả mình. Từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại, ướt át, tựa như một đám lửa, đốt cháy lên ruột gan của Hoắc Tùng Quân. Nhưng con bé ngốc đã chọc ghẹo anh trong vô thức thì lại đang ngủ rất ngon, không hề hay biết mình đã làm những gì.
Hoäc Tùng Quân hít sâu một hơi, nghiến răng ken két, nhưng lại không dám đánh thức cô dậy, chỉ có thể dùng một từ thế kỳ quái để đi xuống giường, chạy vào phòng tắm. Một lúc lâu sau, anh mới đi ra khỏi phòng tắm, đầu tóc ướt sũng, lau khô hết nước trên người rồi mới lại chui vào trong chăn.
Bạch Hoài An vẫn ngủ ngon lành, ngay cả tư thế cũng không hề thay.
đổi, Hoắc Tùng Quân nhìn gương mặt yên ổn chìm trong giấc ngủ của cô, rồi đem cả người lẫn chăn ôm vào lòng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Bạch Hoài An mơ mơ màng màng mở mắt ra, duỗi lưng một cái, không bao lâu liền đã tỉnh hản, bởi vì tối qua ngủ sớm nên sáng nay tinh thần sảng khoái, gương mặt hồng hào, rạng rỡ.
Phần chăn bên cạnh bừa bãi, không được xếp lại, còn hoắc Tùng Quân thì không thấy đâu. Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, Bạch Hoài An bước xuống giường, nhìn thấy của phòng tắm đang mở, Hoắc Tùng Quân đang rửa mặt. Động tác của anh rất thô lỗ, không hề quý trọng cái gương mặt đẹp trai ngời ngời của mình chút nào, sau khi rửa sạch, dùng khăn mặt tùy tiện lau khô đi.
Bạch Hoài An ở bên cạnh nhìn thấy, không khỏi kêu lên thật phung phí của trời. Tuy từ nhỏ da mặt của cô vẫn rất đẹp, nhưng về sau cũng phải tốn rất nhiều công sức để chăm sóc, giữ gìn, các loại mỹ phẩm bảo.