Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Khi đến mộ của bố và mẹ Bạch, Bạch Hoài An quan sát một chút.

Bia mộ đã được lau sạch sẽ, trước mộ trồng rất nhiều cây xanh, lá rụng cũng đã được quét dọn, người coi mộ thực sự rất chu đáo.

Nhìn đến di ảnh của bố mẹ, Bạch Hoài An chợt bừng tỉnh, hai mắt ươn ướt: “Bố mẹ, con gái tới thăm hai người đây”

Giọng cô hơi nghẹn ngào nhưng trên mặt vẫn cố nở một nụ cười: “Mấy tháng nay con ra nước ngoài tham gia tuần lễ thời trang Paris.

Buổi biểu diễn rất thành công, rất nhiều người thích con, tác phẩm của con cũng nhận được rất nhiều khen ngợi. Con gái đã không phụ sự dạy dỗ của bố mẹ”

Cô kể lại tình hình gần đây của mình, sau đó nắm lấy tay Hoắc Tùng Quân, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ: “Con và Tùng Quân sắp đính hôn. Sau này con sẽ không phải là bà Hoắc vô danh nữa, con đã được nhà họ Hoắc thừa nhận, được Tùng Quân yêu thương. Bố mẹ đừng lo, có rất nhiều người yêu quý con”

Hoắc Tùng Quân liếc nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng, đợi cô nói xong liền nhìn về phía bia mộ.

Anh lấy từ trong áo ra hai tấm thiệp mời đặc biệt rồi đặt chúng trước bia mộ của họ.

Bạch Hoài An sững sờ khi nhìn thấy động tác này: “Đây, đây là?”

“Đây là thiệp mời anh gửi cho bố mẹ vợ, phải cho họ biết rõ là chúng ta thực sự sắp đính hôn, như vậy họ mới yên tâm được”

Hoắc Tùng Quân là một người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng anh vẫn cẩn thận làm thiệp mời đám cưới cho bố mẹ Bạch đã khuất.

Nói với họ rằng, con gái của họ đã tìm được người có thể nương tựa cả đời.

Những giọt nước mắt tích tụ trên mắt Bạch Hoài An lập tức rơi xuống.

Cô ngồi xổm trên mặt đất, khóc đến không thể khống chế, từ âm thầm nức nở đến nghẹn ngào và cuối cùng bật khóc thành tiếng.

Hoắc Tùng Quân đã cùng Bạch Hoài An đến nghĩa trang mấy lần trước đó, nhưng chưa bao giờ thấy cô khóc đến mức như vậy, nhất thời cảm thấy có chút bối rối.

Anh cho rằng mình làm sai, liền nhanh chóng ngồi xổm về trước mặt cô, dùng cánh tay dài kéo cô vào trong lòng, liên tục vỗ nhẹ vào lưng cô trấn an: “Xin lỗi, có phải việc anh làm có hơi đột ngột không?

Anh không nên làm như vậy…”

“Không phải!” Bạch Hoài An lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt có chút sưng đỏ, nhìn vẻ mặt bối rối không biết phải làm sao của anh, cô liền nhào tới ôm anh thật chặt.

“Anh không làm sai, chỉ là em không ngờ anh lại làm hai tấm thiệp này, em cảm động quá”.

Giọng Bạch Hoài An có chút khàn khàn, trong lòng vô cùng ấm áp, là do cảm xúc dâng trào nên mới mất bình tĩnh mà khóc.

Trong đó còn mang theo chút nhẹ nhõm, kể từ cái chết của bố mẹ, lúc này đây, lòng cô mới thật sự có thể thả lỏng.

Hai người ở lại nghĩa trang một lúc rồi xuống núi, trong lúc đó còn nhận được một số cuộc điện thoại.

Trần Thanh Minh là người đầu tiên gọi cho Bạch Hoài An, ngay sau khi kết nối, anh ta đã vô cùng phấn khích chúc mừng lễ đính hôn của cô.

Trần Thanh Minh rất giỏi ăn nói, một loạt lời chúc mừng không hề trùng lặp, một hơi nói được rất nhiều, người không biết còn tưởng anh ta đang diễn hài kịch.

Nói xong, anh cười khà khà: “Tôi đã sớm đoán được lần này hai người sẽ tuyên bố đính hôn khi về nhà họ Hoắc”

Bạch Hoài An nghe được vui mừng và kích động trong giọng điệu của anh ta thì trêu chọc: “Tôi đính hôn, sao anh lại vui vẻ như vậy?

Người không biết còn tưởng rằng anh sắp đính hôn đấy”

Trần Thanh Minh còn kích động hơn cả cô, điều này thực sự khiến người ta khó hiểu.

Vừa nói ra những lời này, Trần Thanh Minh liền cười lớn, thần bí nói: Cô không hiểu, tôi đương nhiên phải vui rồi, chuyện này liên quan rất nhiều đến tôi”

Hoắc Tùng Quân đứng gần Bạch Hoài An, nghe thấy giọng điệu kỳ quái của Trần Thanh Minh thì không khỏi tò mò.

Anh muốn biết lễ đính hôn của họ có liên quan gì đến Trần Thanh Minh.

Bạch Hoài An hừ lạnh: “Đừng úp úp mở mở nữa, mau nói đi, không nói thì tôi cúp máy đây, phí thì giờ”

Lúc này, Trần Thanh Minh mới thành thật lên tiếng, anh ta tự hào nói: “Tôi vừa mới đọc tin tức trên mạng, nhà họ Hoắc rất coi trọng lễ đính hôn của hai người, tiệc đính hôn nhất định sẽ được tổ chức vô cùng công phu.”

“Vậy thì sao?” Bạch Hoài An khó hiểu.

Trần Thanh Minh nói: “Cô nghĩ mà xem, sau khi dự tiệc cưới, nhìn thấy bộ dạng hạnh phúc của hai người, Minh Nguyệt ít nhiều sẽ có chút động lòng. Chỉ cần có một chút động lòng này là tôi có cơ hội rồi”

“Chúng ta ở cùng một khu, quay qua quay lại là gặp nhau, thấy hai người thành đôi thành cặp, hạnh phúc khiến cho người khác ghen ty.

Không bao lâu sau, cô nói xem nghĩ Minh Nguyệt liệu có ý muốn kết hôn hay không?”

Giọng điệu của anh ta vô cùng đắc ý, lời nói ra cũng có chút đạo lý.

Bạch Hoài An trầm mặc một hồi, lặng lẽ nói: “Trần Thanh Minh, không ngờ tâm tư anh lại thâm sâu đến vậy, nghĩ cũng xa thật”

“Đây gọi là gì? Đây gọi là nắm bắt cơ hội nhỏ nhất, mọi thứ đều có thể biến thành cơ hội để tình cảm của tôi được bắt đầu”

Trần Thanh Minh tưởng rằng Bạch Hoài An đang khen mình, cả người như bay lên thiên đường.

Hoắc Tùng Quân không nghe nổi nữa, cầm lấy điện thoại di động của Bạch Hoài An, nói với Trần Thanh Minh: “Trần Thanh Minh, anh và Sở Minh Nguyệt quen nhau lâu rồi. Hai người sống ở cửa đối diện, ngay cả người không biết nhiều về chuyện tình cảm như Hoài An cũng có thể nhìn ra tâm tư của anh. Vậy tại sao Sở Minh Nguyệt lại không nhận thấy?”

Trần Thanh Minh sửng sốt, vô thức hỏi: “Tại sao?”

Hoắc Tùng Quân cười nhẹ: “Có lế cô ấy không coi anh như một người đàn ông. Anh đã đóng đỉnh vào vị trí một người bạn trong lòng cô ấy rồi. Muốn theo đuổi Sở Minh Nguyệt, ít nhất phải khiến cô ấy coi anh như một người đàn ông. Nếu không, anh chỉ có thể là em trai mà thôi”

Trần Thanh Minh tối sầm mặt lại, nhưng anh ta lại không thể phản bác.

Dường như Sở Minh Nguyệt chỉ coi anh ta là bạn, hoàn toàn không để ý tâm tư của anh ta. Là do anh ta thể hiện không rõ ràng, hay là thật sự giống như những gì Hoắc Tùng Quân nói, cô ấy… cô ấy không coi anh ta là đàn ông!

Trần Thanh Minh cho rằng mình đã thể hiện rất rõ ràng, cho nên sự thật chỉ có một.

Những gì Hoắc Tùng Quân nói đều đúng.

Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, hơi thở của Trần Thanh Minh chợt trở nên nặng nề.

Hoắc Tùng Quân cười tủm tỉm, nói: “Con đường theo đuổi vợ của anh còn dài lắm, anh vẫn cần phải cố gắng hơn nữa”

Còn chưa dứt lời, Trần Thanh Minh đã trực tiếp cúp điện thoại.

Hoắc Tùng Quân nhìn cuộc gọi cuộc gọi vừa kết thúc, thở dài một hơi: “Tâm lý của Trần Thanh Minh hơi kém, không chịu nổi đả kích, cần phải luyện da mặt nhiều hơn”

Bạch Hoài An có chút phức tạp nhìn Hoắc Tùng Quân: “Không phải anh cố ý đấy chứ, anh đùa giai quá đấy!”

Hoắc Tùng Quân tỏ vẻ vô tội: “Anh đang giúp anh ta mà, nếu anh ta không tiến thêm một bước, dù có nhiều cơ hội hơn cũng vô dụng”

Bạch Hoài An nhận lấy điện thoại, cúi đầu cười: “Không biết có tác dụng gì không, nhưng bây giờ chắc Trần Thanh Minh ghét anh lắm”

Hoắc Tùng Quân nhún vai, vẻ mặt không thể phủ nhận.

Ai bảo vừa rồi anh ta đắc ý như vậy, nếu không cho anh ta một gậy thì anh ta sẽ bay mất luôn.

Hai người xuống núi, leo lên xe, cùng nhìn vào thiệp mời duy nhất còn sót lại.

Hoắc Tùng Quân lên tiếng trước: “Đi chứ?”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!