Châu Hữu Thiên ngây ngốc nhìn Sở Minh Nguyệt, nghe lời nói trong miệng cô ấy, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần: “Em, em nói cái gì, em bảo anh và cô ta ở bên nhau?”
Sở Minh Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, anh nhìn xem, anh không buông bỏ được cô ta, chuyện tai nạn xe thì tôi không nói, dù sao mạng người quan trọng. Nhưng anh biết rõ cô ta là mối tình đầu của anh, nhưng vẫn giữ cô ta lại phòng khám của anh. Anh cũng đã nói năng lực làm việc của cô ta không tệ, thành phố An Lạc lớn như vậy, chẳng lẽ bệnh viện tâm lý khác không chứa được cô ta?”
Về phần thuê nhà. Cô ấy cúi đầu cười lạnh một tiếng: “Tuổi của Ngô Tiêu Thi cũng không còn nhỏ nữa đúng không, hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi rồi, năm tôi mười tám tuổi ra nước ngoài du học, cho đến bây giờ, sinh hoạt hay sự nghiệp đều dựa vào chính bản mình, tại sao cô ta lại không được, nói cho cùng vẫn là anh không buông bỏ được cô ta. Đã không buông bỏ được, vậy thì giữ lại đi”
Sở Minh Nguyệt hít mũi một cái, con mắt ửng đỏ chỉ mình, nở nụ cười, nước mắt rơi ra: “Tôi, rút lui!”
Cô ấy nói xong, chuẩn bị quay người đi khỏi, Châu Hữu Thiên vội vàng ngăn cô ấy lại, đôi mắt đã đỏ không còn nhìn rõ nữa, mím chặt môi, nhưng ngón tay nắm thật chặt cô ấy, một chút cũng không buông tay.
“Minh Nguyệt, em đừng đi, là lỗi của anh, anh không nên có lòng tốt, xin lỗi em, là anh không sửa đổi tâm tính của mình” Giọng nói Châu Hữu Thiên khàn khàn, dùng sức nắm chặt cánh tay, ôm chặt lấy bả vai gầy yếu của cô ấy.
Thân hình cao lớn vòng lấy cô ấy, quấn rất chặt, dường như muốn khảm cô ấy vào trong cơ thể của mình.
“Anh thề, sau này ngoại trừ em ra, anh sẽ không tiếp xúc mập mờ với bất kỳ cô gái nào nữa, em cho anh một cơ hội đi.”
Giọng nói anh ta khàn khàn, có hơi lộ ra một tia nghẹn ngào, ăn nói khép nép: “Lần trước anh hứa với em không ra ngoài chơi với đám bạn kia nữa, không đi suốt đêm, anh hứa với em anh sẽ hồi tâm, anh đều làm được, lần này anh cũng sẽ làm được, xin em cho anh một cơ hội Ngô Tiêu Thỉ trợn tròn mắt sắp nứt ra mà nhìn cảnh tượng trước mặt mình, cả người đều có chút hoảng hốt.
Đây là Châu Hữu Thiên sao? Tại sao anh ta lại như vậy với người phụ nữ này, người này và Châu Hữu Thiên tùy ý, phô trương trong ấn tượng của cô ta căn bản cũng không phải là cùng một người.
Cô ta suy nghĩ một chút, dịu dàng mở miệng, làm bộ sốt ruột giải thích với Sở Minh Nguyệt: “Cô thật sự hiểu lầm rồi, tôi và Hữu Thiên.. À, không đúng, tôi và bác sĩ Chậu thật sự không có gì, tối hôm qua là tôi hoảng sợ quá gọi điện thoại cho ấy, anh ấy muốn về nhà, là ta thấy anh ấy buồn ngủ quá, ngăn cản anh ấy. Cô tuyệt đối đừng hiểu lầm chúng tôi chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường, mặc dù chúng tôi ở bên cạnh nhau hơn một năm…”
“Cô câm miệng cho tôi!” Châu Hữu Thiên bỗng nhiên quát bảo cô ta dừng lại, ánh mắt nặng nề mà nhìn chằm chằm vào cô ta.
Trước giờ Ngô Tiêu Thi chưa từng nhìn thấy ánh mắt này của Châu Hữu Thiên, trong lúc nhất thời không còn gì để nói, chỉ có thể lúng ta lúng túng ngậm miệng lại, ngón tay nắm thật chặt.
Nhưng như vậy vẫn chưa xong, Châu Hữu Thiên nhìn cô ta, giọng nói lạnh lùng: “Tôi nhớ lúc trước cô nói, sẽ viết đơn xin từ chức, sau khi đến công ty thì viết đi, viết xong để trên bàn làm việc của tôi” Ngô Tiêu Thi sửng sốt một hồi, tay chân đều là lạnh buốt, ngơ ngác nhìn Châu Hữu Thiên: “Anh, anh muốn sa thải em””
“Tôi đã suy nghĩ rồi, mặc kệ là cô có tâm tư gì với tôi hay không, chúng ta làm chung trong một công ty rất dễ gây nên hiểu lầm, tình ngay lý gian, rất dễ khiến bạn gái tôi suy nghĩ nhiều. Nên bồi thường, tôi sẽ bồi thường, đơn từ chối tôi muốn nhìn thấy trong hôm nay”
Trên mặt anh ta không có chút cảm xúc nào, đã quyết định chắc chắn rồi.
Ngô Tiêu Thi luống cuống: “Nhưng mà, nhưng mà tôi còn một số bệnh nhân…”
“Bệnh nhân của cô đều có thể đưa đi, tôi sẽ đề cử cho cô một bệnh viện tâm lý mà tôi quen coi như đền bù” Châu Hữu Thiên sắp xếp tất cả xong xuôi, chính là muốn bảo Ngô Tiêu Thi đi.
Sở Minh Nguyệt cúi đầu nghe những lời nói lạnh như băng, ánh mắt lóe lên một chút do dự. Những chuyện trước kia Châu Hữu Thiên hứa đều làm được, anh ta giải thích những lời đó, mặc dù nghe rất không đáng tin tưởng, nhưng Sở Minh Nguyệt hiểu rõ tính cách của anh ta, biết anh ta căn bản khinh thường nói dối.
Nếu như anh ta thật sự vượt quá giới hạn, thật sự có quan hệ bất chính gì với Ngô Tiêu Thi, cũng tuyệt đối sẽ không giấu không diếm.
Lúc cô ấy đang ngây người, Châu Hữu Thiên đã kéo cô ấy lên xe, để cô ấy ngồi vào tay lái phụ, đóng kín cửa xe, còn mình thì đi thật nhanh vòng lại ngồi vào vị trí lái.
“Châu Hữu Thiên, tôi chưa có đồng ý sẽ trở về với anh.”
Giọng nói của Sở Minh Nguyệt lạnh lùng.
Châu Hữu Thiên uất ức mím môi, hốc mắt đỏ bừng, ngậm hơi nước nhìn cô ấy.
Anh ta thật sự quá uất ức, anh ta thật sự không có xảy ra quan hệ gì với Ngô Tiêu Thi cả, cũng nghĩ trăm phương ngàn kế tránh né cô ta. Nhưng anh ta làm ra những chuyện khốn kiếp kia quả thật khiến người khác hiểu lầm, cũng khó trách Sở Minh Nguyệt lại đối xử với anh như vậy.
Là anh ta nên bị đánh, nên bị phạt.
“Chỉ cần em không chia tay với anh, em phạt anh thế nào, anh cũng chịu, đúng thật là anh không nói rõ ràng với em, là sợ em hiểu lầm, lại không nghĩ rằng mình giấu diếm em, sẽ khiến em càng thêm khổ sở đau lòng, anh biết sai rồi, sau này sẽ sửa đổi” Giọng nói Châu Hữu Thiên khàn khàn, giật giật bờ môi: “Anh nói sẽ sửa đổi là thật, những gì trước kia anh hứa với em anh đều làm được” Anh ta thích chơi đùa, nhiều năm như vậy đều sống như thế, lúc trước khi có bạn gái cũng vậy.
Nhưng Sở Minh Nguyệt nói, anh ta liền sửa đổi, đám bạn kia mời anh ta rất nhiều lần, anh ta đều không đi, bởi vì anh ta biết mình hứa với Sở Minh Nguyệt.
Sở Minh Nguyệt nhìn ngoài cửa sổ, chân mày xinh đẹp nhíu chặt, đối mặt với một Châu Hữu Thiên như vậy, cô cũng không biết nên làm sao bây giờ.
Cô ấy đau lòng, muốn chia tay, nhưng Châu Hữu Thiên đều giải quyết hết tất cả những chuyện có thật giải quyết, nhìn một người đàn ông vốn dĩ là người tùy ý lại dùng vẻ mặt vừa uất ức.
vừa đáng thương mà nhìn mình, cô ấy cũng có chút luống cuống.
“Tôi, chí ít bây giờ tôi không muốn ở chung với anh” Sở Minh Nguyệt không nói lời tuyệt tình, rất lâu mới khô cần nói ra câu này.
Châu Hữu Thiên mấp máy môi: “Nhà em mua đang trang trí, khoảng thời gian này Bạch Hoài An ở nước ngoài, trong nhà chỉ có một người Hoắc Tùng Quân, em cũng không thể đến ở cùng anh ta.”
Sở Minh Nguyệt trừng mắt liếc anh một cái: “Ai nói tôi muốn ở chung với Hoắc Tùng Quân, tôi ở khách sạn”
“Ở khách sạn lãng phí tiền lắm. Em mua nhà có còn tiền không?” Châu Hữu Thiên lắp bắp nói: Trong nhà có hai căn phòng, em vẫn ở phòng dành cho khách, được không?”
“Anh thật sự sẽ không làm gì, coi như chúng ta cùng thuê nhà, em phải tin tưởng nhân phẩm của anh, chúng ta kết giao lâu như vậy, anh cũng không làm gì với em, nhiều lắm chính là hôn hôn em, em không đồng ý, anh cũng sẽ không đụng vào.
em một chút'”
Sở Minh Nguyệt thật sự không nói nên lời, cái người xài tiền như nước như Châu Hữu Thiên, vậy mà lại nói ra câu khách sạn rất phí tiền này.
Anh ta vì muốn giữ cô lại trong nhà, thật sự là không cần gì cả.
Nhưng mà mua nhà ở nơi tấc đất tấc vàng như thành phố An Lạc, quả thật cô ấy không còn bao nhiêu tiền Bị Châu Hữu Thiên tội nghiệp mà nhìn xem, cuối cùng Sở Minh Nguyệt vẫn gật đầu: “Tôi ở phòng cho khách” “Cho nên, em đồng ý cho anh cơ hội, để cho anh chứng minh lời anh nói hả?” Hai mắt Châu Hữu Thiên sáng lên.
Sở Minh Nguyệt suy nghĩ tình huống của Bạch Hoài An, do dự một chút: “Nhà của tôi còn hai ba tháng nữa mới trang trí xong, trong ba tháng này, nếu như anh còn tiếp xúc với Ngô Tiêu Thi, anh không nghiêm túc thay đổi để xoá bỏ tâm tư muốn chia tay của tôi, tôi sẽ lập tức chuyển ra khỏi nhà của anh, tuyệt đối không quay đầu”
Châu Hữu Thiên gật gật đầu, đồng ý.
Xe chạy đi, Ngô Tiêu Thi mặc đồ ngủ đứng dưới lầu, ánh mắt ảm đạm.
Lúc này điện thoại di động vang lên, cô ta nghe máy, bên trong truyền đến một âm thanh thô ráp: “Tối hôm qua số tiền cô đồng ý trả cho tôi cô còn chưa trả kìa, tôi với cô diễn một màn kịch, cô đừng có quyt nợ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!