Chương 26: Cô ấy không thể chết
Hoắc Tùng Quân sững sờ, đầu óc trống rỗng, trái tim như bị một bàn tay nắm chặt khiến anh khó thở.
“Alo, chào anh, anh vẫn đang nghe máy chứ? Alo..”
Tiếng điện thoại rơi trên mặt đất, kéo suy nghĩ của Hoắc Tùng Quân lại, anh cúi xuống nhặt điện thoại, nhưng đôi chân đã mềm nhũn ra, cả người trực tiếp ngã xuống.
Dùng ngón tay giữ chặt điện thoại, anh run rẩy nói: “Tôi đây!” “Tôi vừa nghe anh nói người đã chết tên là Bạch Hoài An?”
“Anh nói xạo, cô ấy làm sao mà chết được, Bạch Hoài An làm sao mà chết được!” Hoắc Tùng Quân đột ngột ngắt lời anh ta, kịch liệt hét lên: “Không thể là Bạch Hoài An, không thể là cô ấy!
Người ở đầu dây bên kia bị giọng nói của anh làm cho hoảng sợ, một lúc lâu sau mới trả lời: “Xin lỗi, vì người chết không có giấy tờ tùy thân, chúng tôi thực sự không thể xác nhận thân phận của cô ấy. Nếu bây giờ có thời gian, anh có thể đến hiện trường để xác nhận được không?”
Sau khi nghe thấy địa chỉ của anh ta, Hoắc Tùng Quân vội vàng chạy ra ngoài mà không nói một lời..
Bây giờ trong đầu anh đều là những gì Bạch Hoài An đã nói khi cô gọi cho anh khi nãy, cô đã cầu xin anh cứu cô.
Nhưng anh đã làm gì, anh không tin cô, anh cảm thấy Bạch Hoài An. chỉ là không muốn anh đính hôn với An Bích Hà.
Rõ ràng là cô đã hạ mình để cầu xin anh, kêu anh ta gọi cảnh sát, nhưng anh đã chặt đứt tất cả đường sống của cô …
Hai mắt Hoắc Tùng Quân đỏ hoe.
Khi anh ra ngoài, An Bích Hà đang đi vào tìm anh, thấy anh bước ra với đôi mắt đỏ hoe, cô ta vội vàng nắm lấy cánh tay anh, lo lăng nói: “Tùng Quân, anh đi đâu vậy? Lễ đính hôn của chúng ta còn chưa xong, anh muốn đi đâu?”
– Nhưng Hoắc Tùng Quân hoàn toàn không quan tâm đến cô ta, trực tiếp đi ra khách, bên ngoài khách sạn có tiếng xe ầm ầm, An Bích Hà đuổi tới cửa thì phát hiện anh đã đi rồi.
Triệu Khôi Vĩ cũng định lái xe đuổi theo sếp, nhưng An Bích Hà đã ngăn lại: “Anh có biết anh ấy đi đâu không?”
Còn ai có thể làm cho Hoắc Tùng Quần lo lắng như vậy, Triệu Khôi Vĩ chế nhạo.
. Nhưng thấy An Bích Hà cố gắng kiềm chế nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt có chút dữ tợn, anh ấy dừng lại giải thích: “Công ty đang trong tình trạng khẩn cấp, ảnh hưởng tương đối lớn nên tổng giám đốc Hoắc mới lo lắng như vậy”.
Vừa nói ra những lời này, An Bích Hà liền bình tĩnh lại, cười nhẹ với anh ấy: “Ừm, từ sáng đến giờ anh ấy vẫn chưa ăn nhiều. Nhớ nhắc anh ấy ăn” Triệu Khôi Vĩ gật đầu đáp lại, rồi lái xe theo hướng của Hoắc Tùng Quân.
An Bích Hà nhìn theo hướng hai người rời đi, gương mặt thanh tú liền hiện lên vẻ mặt tàn nhẫn.
Được lắm, còn muốn nói dối cô, chẳng phải là tìm Bạch Hoài An thôi sao, nhưng mà đã quá muộn rồi!
Cô nhìn tin từ Lâm Kỳ gửi đến trên điện thoại mà cười lạnh, lúc này e rằng thân thể Bạch Hoài An đã lạnh hết cả rồi.
Hoắc Tùng Quân đến nơi mà cảnh sát nói, nhìn thấy một đám người vây quanh bờ sông, anh đứng ở đó rất lâu, nhưng sợ hãi không dám đi qua.
Anh sợ, sợ rằng người phụ nữ đó thực sự là Bạch Hoài An…
“Xin chào, anh có phải là anh Hoắc không?” Một người đàn ông mặc cảnh phục đi về phía anh.
Hoắc Tùng Quân gật đầu. Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh tái nhợt, cảnh sát thở dài: “Theo tôi lại đây.”
Hoắc Tùng Quân bối rối, đi theo cảnh sát băng qua, khi nhìn thấy thi thể phủ vải trắng trên mặt đất, anh không dám thở mạnh, môi không ngừng run rẩy.
Anh chưa bao giờ tin vào thần phật, nhưng lúc này trong lòng anh đang cầu nguyện, không phải là Bạch Hoài An, đừng bao bao giờ là Bạch Hoài An.
Cảnh sát vén tấm vải trắng lên để anh nhận dạng, và nói: “Nguyên nhân cái chết đã được điều tra rõ, đó là do chết đuối. Bởi vì thời gian quá lâu, khuôn mặt hơi sưng, nhưng có thể nhận ra được”
Hoắc Tùng Quân liếc mắt nhìn, khuôn mặt dưới tấm vải trắng kia không phải là Bạch Hoài An.
Anh thở phào nhẹ nhõm, cả người như mất sức ngã xuống đất.
Cảnh sát cho rằng anh sợ hãi trước sự xuất hiện của tử thi, vội vàng phủ khăn trắng đỡ anh dậy: “Thế nào, anh xác nhận rồi chứ?”
“Xin lỗi, tôi thật sự không biết người này” Hoắc Tùng Quân đáp.
Viên cảnh sát ngạc nhiên nói: “Chà chà, thật kỳ quái, tại sao chiếc điện thoại này lại có số điện thoại di động của anh?”
Hoắc Tùng Quân lấy lại bình tĩnh: “Có thể cho tôi xem điện thoại một chút được không ?”
Cảnh sát đưa điện thoại cho anh. Điện thoại di động màu đen trông rất bình thường, bên trong trống rỗng, không có gì, cũng không giống như những chiếc đã dùng được một thời gian, xem ra là đặc biệt chuẩn bị tạm thời.
Không có liên lạc, số duy nhất được gọi là của anh.
Trái tim của Hoắc Tùng Quân không ngừng chìm xuống, anh liếc nhìn dòng sông đầy sóng gió bên cạnh, không hiểu sao trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác buồn bã.
“Anh cảnh sát, ngoài xác chết này, có tìm thấy… xác nào khác không?” “Không còn nữa …” Lúc này, viên cảnh sát tỏ vẻ buồn bã: “Nhân chứng vừa rồi cho biết, người phụ nữ nhảy xuống sông mặc áo choàng trắng, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt quá xa không thấy được. Quả thật nhìn không giống cái xác này.”
Lúc này, Triệu Khôi Vĩ cũng vội vàng chạy tới, nhìn Hoắc Tùng Quân đi ra ngoài sợi dây màu vàng, sửng sốt một chút, vội vàng chạy tới: “Tổng giám đốc Hoắc, anh đây là…”.
“Anh gọi cho nhà hàng nơi Bạch Hoài An làm việc để xác nhận xem hôm nay cô ấy mặc bộ quần áo gì.”.
Hoắc Tùng Quân khó khăn nói ra câu này.
Triệu Khôi Vĩ không dám lề mề, liền nhanh chóng liên hệ với nhà hàng, hỏi thăm rồi nói với anh: “Người trong nhà hàng nói hôm nay cô Bạch thăm mộ mẹ, mặc áo khoác màu trắng.”
Chưa kịp nói xong đã thấy Hoắc Tùng Quân loạng choạng, đứng không vững.
Triệu Khôi Vĩnhanh chóng đỡ anh: “Tổng giám đốc Hoắc, anh không sao..”
Đi được nửa đường, anh ấy sững sờ, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe, ẩm ướt của Hoắc Tùng Quân, rồi lại nhìn đám đông, sợi dây ngăn cách màu vàng, rồi cả cảnh sát đang vội vàng tới, anh ta bất giác kêu lên: “Chẳng lẽ là cô Bạch ….”
Hoắc Tùng Quân siết chặt cánh tay anh ấy, ánh mắt u ám: “Mau tìm người tới đây, tới đây vớt… Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
“Vâng!” Triệu Khôi Vĩ chưa bao giờ thấy anh chật vật tới mức đáng sợ như vậy, liền nhanh chóng thông báo cho người tới.
Cảnh sát cũng nắm được tin báo, biết có người khác nhảy xuống sông nên cử người đến vớt.
Vì vậy, nhiều người dân dọc bờ sông vớt suốt một ngày đêm, tuyết rơi dày đặc trong đêm khiến việc trục vớt càng khó khăn hơn.
Hoắc Tùng Quân đứng trên bờ, mặc một bộ quần áo mỏng, đôi môi tái xanh vì lạnh, Triệu Khôi Vĩ cũng cảm nhận được làn gió lạnh đến thấu xương.
“Tổng giám đốc Hoắc, đã lâu như vậy rồi, xem ra tạm thời sẽ không có tin tức”
Nói xong liền thấy cảnh sát đưa người lui ra, trước khi đi, anh ấy nói với Hoắc Tùng Quân: “Mùa đông nước sông lạnh cóng, dòng nước ở đây cũng khá xiết. Theo thông tin mà anh đã cung cấp. Cô Bạch rất gầy yếu, lại còn bị mù nữa, nếu như cô ấy nhảy xuống, tôi sợ sẽ lành ít dữ nhiều, anh phải chuẩn bị tinh thần.”
Ánh mắt Hoắc Tùng Quân giật giật, không trả lời. Thấy bộ dạng lì lợm của anh, cảnh sát lắc đầu bỏ đi. Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên có người hét lên: “Tìm được rồi.”
Hoắc Tùng Quân sửng sốt, vội vàng chạy tới, đi tới gần, chỉ nghe thấy người đàn ông hét lớn: “Tìm thấy một chiếc giày!”.
Anh nhìn thấy chiếc giày đó, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Đôi giày này là đôi giày mà Bạch Hoài An đã đi vào ngày đi lấy giấy chứng nhận ly hôn.
“Tôi tìm thấy chiếc giày này bị mắc kẹt trong bãi cỏ trên bờ”
Hoắc Tùng Quân cầm chiếc giày, cả người bất động một hồi lâu. Nếu lúc trước anh vẫn còn niềm tin thì khi nhìn thấy chiếc giày này, mọi hy vọng đã hoàn toàn dập tắt.
Bạch Hoài An đã nhảy xuống từ đây, vì anh thấy chết mà không cứu!
Đôi mắt anh trùng lớn, như không thể tin được, thậm chí còn “ke” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.