Chương 221: Bực bội
Nhìn thấy Ngô Thành Nam quỳ xuống không chút do dự, sảc mặt của ông cụ dịu lại một chút, lên tiếng: “Cháu có biết vì sao ông nội bắt cháu quỳ xuống không?”
Ngô Thành Nam cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, anh ta có cảm giác chắc chẵn ông cụ Ngô đã biết gì đó rồi, có thể người nhà họ Hoắc đã nói gì đó với ông cụ.
Thế nhưng anh ta không thể nhận, nếu anh ta nhận thì ấn tượng của ông cụ về anh ta sẽ giảm xuống nhiều Ngô Thành Nam dơ dự một chút, anh ta chọn đánh cược một lần. Anh ta cúi đầu, ngoan ngoãn lên tiếng: “Cháu không biết mình đã phạm lỗi gì, thế nhưng ông nội bảo cháu sai thì là cháu sai, chắc chẩn cháu có làm gì đó không tốt, sau này cháu sẽ…”
Anh ta còn chưa nói xong thì ông cụ Ngô đã tát một cái thật mạnh vào mặt anh ta.
Một tiếng “Bốp” vang lên, tiếng động này vang khắp cả căn nhà lớn đang yên tĩnh.
Mặt của Ngô Thành Nam bị cái tát này làm cho trật sang một bên, mái tóc của anh ta rũ xuống trước mặt, khiến cho gương mặt dịu dàng của anh ta trông có chút phiên muộn.
Gương mặt của ông cụ Ngô kéo căng ra, đưa mắt nhìn chăm chăm anh ta: “Ngô Thành Nam, từ nhỏ tới lớn, ông nội đã dùng bao.
nhiêu tiền bạc, vốn quý để đào tạo cháu. Nếu cháu nhận chuyện ngày hôm nay, ông nội còn có thể nói cháu dám làm dám nhận, thế nhưng tiếc rằng cháu lại chẳng có can đảm để thừa nhận chuyện mình làm”
“Ông nội, cháu…” Ngô Thành Nam thấy ông nội nói vậy thì vội vàng muốn giải thích.
Ông cụ Ngô lạnh lùng nhìn anh ta một cái, nhanh chóng đưa cho anh ta những hình ảnh mà mình đã lưu lại ở nhà họ Hoắc sáng nay: “Này, cháu mau xem đi, nhà họ Hoắc đã lấy được chứng cứ rằng có người cố ý hãm hại Hoắc Tùng Quân, ngoại trừ hình ảnh thì còn có file ghi âm nữa. Chứng cứ đã được xác thật, cháu không còn cách nào để chối nữa đâu.
Ngô Thành Nam nhìn những hình ảnh này, chỗ bị đánh trên mặt càng đau hơn, hơn nữa còn nóng hừng hực.
Anh ta vẫn cho rằng nhà họ Hoắc không thể nào phát hiện ra hành tung của anh ta.
Thế nhưng không ngờ nhà họ Hoắc không những phát hiện ra mà còn nghĩ tới việc bọn họ có liên quan tới chuyện này.
Âm thầm chơi anh ta một vố.
Ngô Thành Nam cầm những bức hình này, ngón tay khẽ run.
Ông cụ Ngô liếc anh ta một cái rồi nói: “May mắn là lần này Hoắc Tùng Quân không sao cả. Nếu thật sự xảy ra chuyện thì cháu cảm thấy nhà họ Hoắc sẽ bỏ qua sao? Mấy chiếc xương này của cháu cũng không đủ để đền cho người ta, nói không chừng ngay cả nhà họ Ngô cũng không thể chạy khỏi.”
Lúc ông cụ Hoắc rút lui khỏi nhà họ Hoắc thì Ngô Thành Nam vẫn còn nhỏ, căn bản không thể hiểu nổi thủ đoạn của người ta.
Chỉ bằng một việc xảy ra sáng hôm nay mà đã đánh động tới mức khiến nhà họ Ngô không phản ứng kịp. Ông cụ Ngô này cho dù là cứng hay mềm thì khi gặp phải một chiêu thức như thế thì ông cụ cũng đều kém hơn một bậc chứ đừng nói là Ngô Thành Nam.
Ngô Thành Nam còn không bãng cháu trai Hoắc Tùng Quân của người ta.
Ngô Thành Nam nghe thấy tin Hoắc Tùng Quân không chết, ánh mắt hoảng hốt chớp một cái. Ngay sau đó để che giấu ánh mắt này, anh ta nhanh chóng cúi đầu xuống, không dám để ông cụ Ngô nhìn thấy vẻ mặt anh ta lúc này, anh ta thấp giọng lên tiếng xin lỗi.
“Ông nội, chuyện này là lỗi của cháu, do cháu ngu ngốc, làm việc không nghĩ tới hậu quả. Thế nhưng những ngày qua, Hoắc Tùng Quân vẫn luôn đối đầu với cháu, phát hoại không ít chuyện làm ăn của cháu. Cũng bởi, vì thế cháu mới làm ra những chuyển bẩn thỉu như thế này, đây đều là lỗi của cháu, là do cháu không chính chắn, không suy nghĩ thấu đáo”
Ông cụ Ngô nghe thấy thế thì cảm thấy vô cùng thất vọng với đứa cháu trai này.
Ngô Thành Nam không đứng đản như thế, ngoài miệng nói xin lỗi thế nhưng vẫn không quên kéo An Bích Hà vào.
Chính ông cụ Ngô đã đẩy mọi trách nhiệm lên người An Bích Hà trước mặt người nhà họ Hoắc là để bảo vệ Ngô Thành Nam, thế nhưng thật giả thế nào thì trong lòng ông cụ đã có quyết định rồi. Thế nhưng Ngô Thành Nam trước mặt người ông này lại nói như vậy, cảm giác này đúng là khiến người khác cảm thấy khó chịu và thất vọng khó nói thành lời.
Ánh mắt ông cụ nghiêm túc nhìn anh ta.
Cuối cùng thì Ngô Thành Vũ cũng che giấu được cảm xúc trong mắt mình. Khi thấy ông cụ không lên tiếng thì ngẩng đầu lên xem, khi nhìn thấy ánh mắt phức tạp của ông cụ thì cảm thấy có hơi sửng sốt.
“Ông nội?”
“Cháu đừng gọi ông là ông nội nữa. Ông cụ Ngô nhắm mắt, âm thanh mang theo vẻ tức giận: “Cháu không phải người quá thông minh, cũng không phải người có thiên phú trong việc kinh doanh thế nhưng dưới sự dạy dỗ của ông, cháu đã trở thành một đứa trẻ nhã nhặn có tri thức. Không có một chút vấn đề gì trong suy nghĩ, mặc dù trên thương trường thì cần phải có một chút thủ đoạn thế nhưng ông không ngờ cháu lại dùng thủ đoạn với chính ông nội của mình”
“Ông nội!” Ngô Thành Nam kinh hoàng kêu lên, anh ta nhanh chóng tiến tới gần ông cụ Ngô, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.
Anh ta vô cùng luống, từ nhỏ tới lớn, cho dù anh ta có làm gì, phạm lỗi lớn thế nào, thì ông cụ Ngộ cũng sẽ không dùng ánh mắt này để nhìn anh ta.
Ngô Thành Nam nghĩ đến chuyện mình vừa đụng phải mấy đứa cháu ngoại của nhà họ Ngô ở dưới lầu, trong lòng cảm thấy vô cùng rối loạn, vừa sợ vừa hận.
“Ông nội à, cháu sai rồi, cháu thật sự biết lỗi của mình. Mọi chuyện là do cháu nghĩ ra, sự thù hận giữa cháu và Hoắc Tùng Quân đã chất chứa từ lâu, luôn có những va chạm trên phương diện làm ăn. Hơn nữa, gần đây động tác tập đoàn Hoắc Thị càng lúc càng lấn lướt, cháu cảm thấy vô cùng bất mãn với Hoắc Tùng Quân, cho nên cháu mới hợp tác với An Bích Hà để trừ khử Hoắc Tùng Quân và bạn gái của anh ta. Cháu sai rồi, ông nội ơi cháu biết lỗi rồi”
Ngô Thành Nam vội vàng nói ra hết tội lỗi của mình, tâm trạng anh ta lúc này đang vô cùng hoảng hối.
Ông cụ Ngô thấy cuối cùng thì cháu trai mình không còn giả vờ trước mặt mình nữa, vẻ mặt giãn ra một chút, thế nhưng ánh mắt vẫn vô cùng nghiêm nghị.
“Ngô Thành Nam, những chuyện khác ông không nói, cháu đã làm gì trong lòng cháu tự biết rõ. Hôm nay người nhà họ Hoắc đã đem chứng cứ đến tận cửa, buộc chúng ta phải xử lý, vì để bảo vệ cho cháu ông nội đã đồng ý với họ ba điều kiện “
Ngô Thành Nam nuốt nước bọt, nuốt nước bọt nhìn ông cụ, âm thanh khàn khàn: “Điều kiện gì?”
Ông cụ Ngô cũng không vòng vo thêm nữa, lên tiếng nói thẳng: “Thứ nhất, cháu phải tự mình đến xin lỗi Hoắc Tùng Quân, hơn nữa suốt toàn bộ quá trình đều phải ghi hình lại sau đó đăng lên trang cá nhân chính thức của công ty”
Ông cụ nói tới đây thì hơi chần chừ một chút: “Thế nhưng cũng không cần phải nói ra nguyên nhân xin lỗi”
Ngô Thành Nam cần răng, sắc mặt khó chịu. Nếu như anh ta đồng ý xin lỗi thì không chỉ có một mình Hoắc Tùng Quân mà những người khác cũng sẽ nhạo báng anh ta, sau này sao anh ta còn có chỗ đứng trong cái giới này nữa chứ?
“Ông nội, không được đâu, chuyện này không thể được. Nếu như cháu xin Cháu mất mặt cũng không sau nhưng không thể để tập đoàn Ngô Đạt kém hơn tập đoàn Hoắc Kỳ được.
Ngô Thành Nam sốt ruột lên tiếng, trong lòng cảm thấy vô cùng hài lòng với tình trạng của tập đoàn Ngô Đạt hiện giờ.
Ông cụ Ngô khoát tay một cái: “Cháu không muốn làm cũng phải làm, tội lần này cháu phạm cũng không phải tội bình thường, chính là cố ý mưu sát đấy. Hơn nữa, người cháu giết lại còn là Hoắc Tùng Quân, nhà họ Ngô chúng ta có làm gì cũng không được.
Nếu như bây giờ cháu không chịu xin lỗi vậy thì thứ đang chờ cháu chính là chốn lao tù đấy, cháu lựa chọn đi nhé”
Ông cụ Ngô biết rõ tính cách của Ngô Thành Nam, anh ta chắc chẳn có thể phân rõ việc nào nặng việc nào nhẹ.
Quả nhiên, Ngô Thành Vũ cúi đầu, sau một hồi đấu tranh cuối cùng anh ta cũng chọn cách xin lỗi.
“Chiều hôm nay cháu sẽ tới nhà họ Hoắc xin lỗi” Giọng nói của anh ta khàn khàn, mang theo vẻ đành phải chấp nhận. Thế nhưng ánh mắt đang rũ xuống đầy vẻ u ám, ngón tay phải siết chặt thành nắm đấm.
Mới điều kiện thứ nhất mà đã như thế, không biết hai điều kiện còn lại sẽ như thế nào.
Lòng Ngô Thành Nam như chết lặng, lúc này lại nghe ông cụ nói: “Thứ hai, chúng ta phải phủi sạch quan hệ với tập đoàn An Thị, không được làm chỗ dựa cho tập đoàn An Thị nữa”
Lời nói này khiến ánh mắt Ngô Thành Nam giật giật, mặc dù điều kiện này cũng không tính là hà khắc nhưng đối với Ngô Thành Nam mà nói thì cũng chẳng khác nào cắt đi miếng thịt trên người anh ta.
Điều này nói việc tập đoàn Hoắc Kỳ sẽ ra tay tập đoàn An Thị, mặc kệ tập đoàn Ngô Đạt thế nào thì tập đoàn An Thị cũng sẽ bị tiêu diệt.
Ngô Thành Nam đã sắp xếp mọi thứ lâu như thế, tốn không biết bao nhiêu công sức trên người An Bích Hàn để biến tập đoàn An Thị trở thành vật sở hữu riêng của mình.
Chiêu bài này của nhà họ Hoắc xem như đã phá hủy hết mọi tâm huyết của anh ta, diệt tận gốc chỉ nhánh của anh ta.
Ngô Thành Nam cảm thấy lòng mình đang rỉ máu, thế nhưng dưới sự khinh thường của ông cụ Ngô, anh ta chỉ còn cách cần răng, nuốt hết sự đau khổ mà đồng ý.
“Còn điều kiện thứ bà là gì thế ông nội?”
Ngô Thành Nam run rẩy hỏi.
Ông cụ Ngô im lặng một hồi lâu cũng không thấy trả lời.
Điều kiện thứ ba này, đừng nói là Ngô.
Thành Nam mà ngay cả ông cụ Ngô cũng không muốn đồng ý, thế nhưng chuyện đã thành ra như thế, ông cụ đã đồng ý với nhà họ Hoắc rồi, không có cách nào đổi ý được.
“Cháu phải rời khỏi nhà họ Ngô, trong vòng hai năm tới cháu không được quay về thành phố S, không được nhúng tay vào bất cứ chuyện gì trong nội bộ Ngô Đạt.”
Ngô Thành Nam ngẩng đầu, hốc mắt anh ta đỏ bừng khó tin nhìn ông cụ, sau đó lắc đầu thật mạnh: “Ông nội, không được đâu. Cháu tuyệt đối không thể đồng ý chuyện này được, cháu…
Anh ta vừa nói vừa nhớ tới đám người Trần Bách Nhã, ánh mắt trở nên run rẩy.
Chẳng trách vì sao ông cụ Ngô lại để mấy người Trần Bách Nhã đến nhà họ Ngô từ sáng sớm, chẳng trách vì sao ông cụ lại để họ đến Ngô Đạt. Hóa ra là như thế, không ngờ lại là thế.
Môi của anh ta run rẩy, dường như cũng không thể duy trì được trạng thái quỳ này nữa.
Ngô Thành Nam đã bỏ ra một thời gian dài như thế, vất vả lắm mới tạo nên một nhóm kinh doanh ở trụ sở chính của tập đoàn Ngô Đạt tại thành phố S này. Nếu như phải rời khỏi trụ sở chính trong vòng hai năm thì nhóm người kia chắc chẳn sẽ bị nhóm Trần Bách Nhã thu phục.