Chương 132: Đừng có suy nghĩ lung tung
“Ngày hôm qua anh nghe được tin là cô ta bị ai đó trả thù, trúng độc nên mới vào viện. Nghe đâu là bị hạ thuốc triệt sản, từ đây đến cuối đời không có khả năng có con được nữa”
Hoắc Tùng Quân nói xong, biểu tình không có một chút biến hóa, lạnh nhạt hờ hững giống như là đang nói về thời tiết ngoài trời.
“Nghiêm trọng đến vậy sao?” Bạch Hoài An khẽ hít một hơi.
Cô không có mấy cảm tình đối với An Bích Hà.
An Bích Hà hại chết nhiều người như vậy, làm ra nhiều chuyện điên rồ thế kia, cái này cũng coi như là trừng phạt đúng người, đúng tội.
Hoắc Tùng Quân cong cong khóe miệng, cười đến vô cùng lạnh lùng: “Chuyện này nếu so với những gì cô ta đã làm thì chẳng nhằm nhò gì. Tuy bị hạ độc là do người khác làm, nhưng người tự tay mang những món ăn đó đến cho An Bích Hà lại là người gắn bó với cô ta như hình với bóng, Chung Khánh Ngọc.”
Điều này làm cho Bạch Hoài An kinh ngạc.
Chung Khánh Ngọc và An Bích Hà là kiểu bạn không rời tôi, tôi không xa bạn, suốt ngày dính lấy nhau, dáng vẻ chị em cực kỳ thân thiết. Ấy vậy mà cũng sẽ làm ra loại chuyện như thế này.
“Thôi bỏ đi, không nói chuyện của cô ta nữa, nói nhiều sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của chúng ta” Bạch Hoài An lắc đầu, chuyên chú nhìn Hoắc Tùng Quân đang thái rau.
Anh giống như đã được luyện qua những cái này, khả năng dùng dao vô cùng thuần thục, cắt ra thành phẩm cũng rất đẹp mắt và ưa nhìn.
Một bàn lớn đồ ăn do Hoắc Tùng Quân bận rộn hơn nửa ngày, rốt cục làm xong rồi.
“Nhanh tới đây bưng đồ ăn ra ngoài đi nào” Hoắc Tùng Quân nói xong rồi múc phần rau vừa xào ra dĩa, chỉ huy Bạch Hoài An mang mấy món đã hoàn thành ra ngoài trước đi.
Bạch Hoài An đói đến mục bụng cũng bắt đầu biểu tình rồi.
Cô vừa nghe xong lời này, lập tức vội vàng vọt thẳng vào nhà bếp, lúc đi ra còn băng thêm dĩa sườn xào chua ngọt.
Món sườn xào chua ngọt này nhìn trông rất bắt mắt, nước sốt màu đỏ vô cùng hấp dẫn cộng thêm mùi hơi hơi ngọt pha chút chua, chỉ cần ngửi thôi đã không nhịn được mà chảy nước miếng.
Bạch Hoài An không kiềm được nữa, lén lút gắp một miếng cho vào miệng.
Ăn vào rồi cảm giác so với tưởng tượng còn ngon hơn rất nhiều lần, không quá nhiều dầu mỡ, cả khoang miệng chỉ cảm nhận được vị chua ngọt, mùi dậy lên thơm nức mũi.
“Ngon quá đi” Cô cảm thán một tiếng, giây tiếp theo liền nhận được một cái cốc đầu.
Hoắc Tùng Quân bưng đồ ăn ra, cúi đầu nhìn cô vừa cười vừa nói: “Em còn chưa rửa tay, mất vệ sinh”
Bạch Hoài An ngửa đầu, nhìn anh cười đến vô cùng ngọt ngào: “Nếu anh ghét bỏ em thì món sườn xào chua ngọt kia để em ăn hết”
Cô thật sự rất mê món sườn xào chua ngọt này, cảm giác một đĩa vẫn không đủ lấp đầy cái sự thèm ăn và ham ăn của cô.
Hoắc Tùng Quân bật cười: “Cho em tất, dù sao cũng là cho em ăn mà. Nhìn bộ dạng không có tiền đồ nào của em kìa, món ngon vẫn còn đang chờ phía sau”
Đợi đến lúc toàn bộ đồ ăn được bưng lên hết, Bạch Hoài An mới nhận ra hôm nay anh nấu nhiều món lắm, dù có là hai người như cô ăn vẫn không hết được.
Hoắc Tùng Quân chuẩn bị mang thêm một dĩa rau cho cô, Bạch Hoài An vội vàng ngăn anh lại, lấy điện thoại di động ra: “Để em chụp một tấm hình trước đã.”
Nói xong, cô trực tiếp đứng dậy, canh mọi góc độ để chụp được tấm ảnh ưng ý nhất, miệng vẫn không ngừng nói: “Ngày hôm qua em nói với Sở Minh Nguyệt là em với anh quen nhau rồi, cô ấy còn rất lo lắng đấy. Em muốn cho cô ấy xem bạn trai của em vĩ đại cỡ nào. Bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, hơn nữa tay nghề còn chẳng kém gì so với đầu bếp, để cho cô ấy an tâm một chút.”
Hoắc Tùng Quân liên tục nghe cô khen ngợi mình, khóe miệng trong vô thức cong lên một đường cong hoàn mỹ.
Nhìn thấy Bạch Hoài An gửi tin nhắn cho bạn cô, anh suy nghĩ một chút, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra, cũng chụp lại một tấm rồi gửi cho những người anh em tốt của mình là Lâm Bách Vĩ và Châu Hữu Thiên.
Còn cố ý ghi thêm một dòng chú thích, đây là do tự tay anh làm.
Tin nhắn mới vừa gửi đi rất nhanh đã nhận được trả lời của Lâm Bách Vĩ, vừa mở ra đã thấy một đống dấu chấm than không ngừng nhảy lên.
“Rất tốt. Hoắc Tùng Quân, tớ với cậu làm anh em tốt hơn hai mươi năm trời, mặc quần yếm lớn lên cùng nhau, tớ còn chưa được một lần ăn thử cơm do cậu nấu”
“Hừ, đồ trong sắc khinh bạn, xem như hôm nay tớ nhìn thấy con người cậu rồi”
Sau đó cũng thấy Châu Hữu Thiên trả lời tin nhắn: “Lần này tớ sẽ không nói gì, dù sao cậu cũng không dễ dàng gì mới theo đuổi vợ thành công.
Lần sau đến lượt hai anh em chúng tớ đi”
Lâm Bách Vĩ lập tức hùa theo: “Đúng vậy, nói rất hay. Cậu cứ yên tâm, nguyên liệu tụi này tự chuẩn bị, hai người tớ không có yêu cầu gì khác, chỉ muốn được ăn cơm do tự tay tổng giám đốc Hoắc nấu thôi”
Hoắc Tùng Quân nhìn thấy một mớ tin nhắn này, vẻ mặt hờ hững gửi qua vài chữ, sau đó trực tiếp bật chế độ máy bay.
Lâm Bách Vĩ và Châu Hữu Thiên cầm điện thoại, nhìn trên màn hình Hoắc Tùng Quân gửi đến ba chữ “Cứ mơ đi”, phải nói là vô cùng tủi thân, vô cùng đau lòng.
Giao tình hơn hai mươi năm ấy thế mà lại không đáng bằng một bữa cơm, thật sự, thật sự là nhìn lầm người rồi, Hoắc Tùng Quân.
Bữa cơm này Bạch Hoài An ăn đến vẻ mặt tràn ngập sự thỏa mãn, cô ngồi hẳn xuống ghế, trực tiếp vứt đi hình tượng của mình sang một bên.
Hoắc Tùng Quân mỉm cười nhìn bộ dạng thích ý của cô, cái gì cũng không thèm nói, cứ thế bắt tay vào xử lý quá trời món ngon trước mắt.
Bạch Hoài An nhìn dáng vẻ bận bịu của người đàn ông đẹp trai kia, cô thấy có hơi chột dạ, vội vàng từ trên ghế đứng lên, nói với anh: “Để em đi, anh nấu cơm rồi thì để em dọn dẹp”
“Không cần đâu”
Hoắc Tùng Quân phất tay với cô, cười nói: “Chén dĩa đầy dầu mỡ, dễ làm bẩn tay em, cứ để anh dọn. Em đi xem ti vi đi, anh rửa chén xong sẽ qua với em”
Anh nói xong còn kéo Bạch Hoài An ra ngoài sô pha ngoài, vậy vẫn chưa hết, anh còn lấy trái cây đã cắt sẵn cất trong tủ lạnh đặt lên bàn cho cô.
Dáng vẻ ân cần như thế này thật sự làm cho Bạch Hoài An rung động rồi.
Sự thay đổi của người này quá lớn, trước đây tính cách của anh không như vậy. Bây giờ nhìn thấy được bộ dạng này, Bạch Hoài An thật sự có chút bị làm cho kinh ngạc.
Cô không xem ti vi, chỉ cầm ô mai, dựa lưng trên ghế sô pha vừa ăn vừa nhìn chằm chằm bóng lưng đang loay hoay rửa chén ở đằng kia, đột nhiên cô lên tiếng hỏi: “Tùng Quân, vì sao anh lại đối tốt với em như vậy?”
Hoắc Tùng Quân thấp giọng cười nói: “Đối xử tốt với em còn không được sao?”
“Không phải, ý em là… Anh… rõ ràng lúc trước anh chưa bao giờ làm những việc nhà như thế này, hơn nữa trước đây một chút dịu dàng, ôn nhu anh cũng không có”.
Bạch Hoài An nói xong, cúi đầu nhìn vào miếng ô mai đỏ tươi trong tay, giọng điệu rầu rĩ: “Anh vốn dĩ biến thành người như vậy, có phải chỉ là vì muốn bồi thường cho em không?”
Hoắc Tùng Quân nghe xong lời này liền đặt chén đĩa xuống, rửa sạch tay, rồi lau khô bằng khăn tro bên cạnh. Xong xuôi rồi lập tức đi thẳng qua chỗ Bạch Hoài An.
Bạch Hoài An ngẩng đầu nhìn anh, còn chưa nói gì thì hai má đã bị bàn tay lạnh lẽo áp lên, không đợi cô có phản ứng, Hoắc Tùng Quân trực tiếp cúi đầu hôn xuống.
Rõ ràng đây không phải là một nụ hôn ôn nhu, hơn nữa còn mang theo sự tùy ý mạnh mẽ, anh khẽ cắn lên môi cô, nhưng lại sợ làm đau người trong lòng, lực đạo không khống chế cũng thả lỏng hơn.
“Em suy nghĩ lung tung cái gì đấy” Hoắc Tùng Quân buông cô ra, giọng nói mang theo sự trầm khàn: “Chẳng lẽ anh thể hiện còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Bạch Hoài An ngẩng đầu, đôi mắt to tròn lóng lánh ánh nước, biểu tình ngơ ngác, ngây ngốc nhìn anh chằm chằm.
Hoắc Tùng Quân nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô, hung hăng cắn chặt răng, cố gắng khống chế khát vọng trong lòng mình, tiếp tục nói: “Quả thật là anh có tâm lý muốn bù đắp cho em, là bởi vì trước kia anh đối với em thật sự không tốt. Anh hối hận, hơn nữa còn nhận ra được sai lầm của mình, anh cảm thấy bản thân thật ngu ngốc. Cho nên anh mới muốn dùng quãng đời còn lại đổi xử tốt với em, bù đắp cho em”
Anh nói xong, ánh mắt còn thật sự chăm chú: “Những cái này cũng không hẳn là toàn bộ, quan trọng hơn chính là anh yêu em. Anh rất yêu em, cho nên anh sẽ không tự chủ được mà muốn đối tốt với em, muốn cưng chiều em, muốn bảo vệ em. Tất cả những thứ này đều xuất phát từ trái tim, đều là anh tự nguyện”
Hoắc Tùng Quân nói rồi bàn tay không nhịn được xoa xoa hai má cô, cười đến đặc biệt yêu thương: “Bây giờ em đã biết chưa? Có hiểu không?”
Bị một mớ thông tin này đánh úp không kịp phòng bị khiến cho Bạch Hoài An mặt đỏ bừng bừng, chỉ biết cúi đầu rồi lại ngượng ngùng liếc nhìn anh: “Em… em biết rồi”
Cô hiểu được tâm lý của mình, trước đây cô vẫn luôn hy vọng anh sẽ thích cô, nhưng cuối cùng vẫn là cầu mà không được.
Bây giờ, đột nhiên được anh đối xử như vậy cho nên mới cảm thấy có chút không thể tin được, bắt đầu hoài nghi sự tốt đẹp này.
Cô sợ anh xem mình như một món đồ chơi, giống như là cuộc hôn nhân ba năm đó.
Bạch Hoài An cảm thấy mình không có cách nào để có thể trải qua đả kích của ba năm trước thêm một lần nào nữa. Nếu thật sự một lần nữa nó xảy đến thì cô e rằng cô sẽ phát điện lên mất.
Sau khi Hoắc Tùng Quân rửa chén xong liền yên ổn ngồi trên sô pha ôm Bạch Hoài An vừa xem ti vị vừa ăn trái cây.
Đều là mấy bộ phim thần tượng không có chút hấp dẫn khiến người ta xem đến vô cùng chán nản.
Bạch Hoài An quay đầu nhìn Hoắc Tùng Quân, nhìn một bên sườn mặt của anh, cô cảm thấy anh còn đẹp trai hơn nam chính trong bộ phim kia nhiều.