Chương 112: Nguy rồi
Bạch Hoài An không để ý tới gương mặt đắc ý của cô ta, nhìn về phía Ngô Giai Như và Ngô Vân, cười với hai người họ: “Hai vị tiền bối quả nhiên là danh bất hư truyền, tác phẩm của hai người rất xuất sắc. Là một người phụ nữ, tôi cũng không thể nào từ chối được những bộ sườn xám đó, thật sự rất xinh đẹp”.
Sự khen ngợi của cô không phải là dối trá, đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh nhìn Ngô Giai Như và Ngô Vân làm cho hai người có chút sửng sốt.
Bởi vì An Bích Hà nên thái độ của hai người đối với Bạch Hoài An không được tốt cho lắm, thậm chí còn mang theo chút thù địch.
Thế nhưng không ngờ Bạch Hoài An lại tán thưởng tác phẩm của bọn họ, thật lòng khen ngợi bọn họ, làm cho Ngô Giai Như và Ngô Vân đều có chút ngại ngùng.
Mặc dù lớn tuổi hơn Bạch Hoài An, thời gian làm nghề cũng dài hơn, nhưng lòng dạ vẫn còn kém một bậc.
Nét mặt hai người giãn ra, Ngô Giai Như cực kỳ gần gũi cười với Bạch Hoài An: “Tại vòng đầu của cuộc thi, tôi cũng nhìn thấy tác phẩm của cô, tràn ngập khí chất, Mặc dù là người mới, nhưng rất có thiên phú, thật sự là người sau hơn người trước”
Ba người giao lưu với nhau, ngược lại bỏ qua An Bích Hà đứng ở một bên, làm cô ta vừa tức vừa bực.
“Được rồi, chúng ta còn có việc khác nữa, không nên đứng ở đây quá lâu. Nếu như quấy rầy tâm trạng của nhà thiết kế Bạch, ảnh hưởng đến khả năng phát huy của cô ta ở cuộc thi, các cô có chịu được trách nhiệm không?”
An Bích Hà quái gở nói, cắt ngang cuộc trò chuyện của ba người.
Vẻ mặt của Ngô Giai Như và Ngô Vân có chút không vui, nhưng vẫn ngậm miệng lại, áy náy nở nụ cười với Bạch Hoài An.
Bạch Hoài An không cảm thấy bất ngờ, An Bích Hà vẫn luôn như vậy, mắc bệnh công chúa trời sinh, không chịu được người khác coi nhẹ mình, luôn cảm thấy mình là tâm trái đất.
An Bích Hà nhìn gương mặt tràn đầy thản nhiên của Bạch Hoài An, tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đánh vỡ được cái bản mặt bình tĩnh của cô .
Cửa phòng làm việc để mở, An Bích Hà vô tình nhìn thấy bộ trang phục cô treo bên trong, đột nhiên nở một nụ cười.
Bạch Hoài An nhìn vẻ mặt An Bích Hà biến hóa khó lường, lúc thì mặt mũi dữ tợn, lúc thì lộ ra nụ cười kỳ quái, giống như một người bị bệnh thần kinh.
Cô không muốn tiếp xúc cùng loại người này thêm một giây nào nữa, lập tức đóng cửa phòng làm việc lại.
Trần Thanh Minh quay đầu nhìn cô một cái: Hoài An, An Bích Hà kia lại tìm cô để ra oai nữa sao?”
Bạch Hoài An cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy. Tác phẩm của Ngô Giai Như và Ngô Vân quả thật là rất ưu tú, đảng giá để cô ta đi khoe khoang”
Trần Thanh Minh nghe đến đó, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hoài An, nếu như những tác phẩm tiếp theo không có gì đặc sắc, sợ rằng hai người đó sẽ lọt vào danh sách của ba người đứng đầu, áp lực của cô lại càng lớn hơn rồi”
Bạch Hoài An ngồi xuống ghế, cả người thoải mái tựa ra sau thành ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, thảnh thơi như không có việc gì xảy ra.
“Hoài An, sao ở thời điểm này rồi mà cô còn tỏ ra nhàn nhã như thế?”
Bản thân Trần Thanh Minh đã sốt ruột đến sắp bốc hỏa luôn rồi, lấy một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh Bạch Hoài An, tận tình khuyên nhủ: “Nếu như về sau lại xuất hiện tác phẩm xuất sắc nữa, sợ là cô cũng không chen vào được top ba đứng đầu đầu”
Bạch Hoài An nhấc mí mắt lên, hờ hững nhìn anh ta một cái.
Nói cho cùng, Trần Thanh Minh vẫn chưa có đủ lòng tin với cô, cho nên mới luôn lo lắng như vậy.
Nhưng cô có thể hiểu được, dù sao tuổi của cô còn nhỏ, kinh nghiệm thì không đủ, mặc dù cô cũng nhìn được tác phẩm lần trước của mình có vài phần khí chất, nhưng cái được gọi là khí chất thì rất khó để nắm bắt.
“Nếu như tôi thật sự không chen vào được top 3, chứng tỏ rằng tôi vẫn cần cố gắng, trau dồi bản thân”
Giọng nói Bạch Hoài An rất bình tĩnh, vừa nói vừa rót một cốc nước đưa cho Trần Thanh Minh: “Tổng giám đốc Trần, mới có 10 phút, miệng anh đã nổi lên mụn nước rồi. Đây, uống ngụm nước cho hạ hỏa”
Trần Thanh Minh sờ lên khóe miệng, quả thật có một cái mụn nhỏ.
Anh ta nhìn về phía Bạch Hoài An đang thong dong, người này vẫn cứ luôn không nhanh không chậm, mặc một chiếc váy trắng thanh nhã, làn da trắng nõn, ngũ quan cũng không thể bắt bẻ, cứ bình tĩnh, yên lặng mà nhìn anh ta.
Bất giác, tâm trạng của Trần Thanh Minh cũng được buông lỏng xuống.
“Ôi, tôi thật không biết nói gì với cô”
Anh ta nhận lấy cốc nước, uống một hơi cạn sạch, giống như đang uống rượu vậy: “Có điều, cô nói cũng đúng, nỗ lực một tháng nay của cô tôi đều đã trông thấy, bản vẽ thiết kế tối cũng xem rồi, cũng không tìm được ra vấn đề gì. Nếu như thật sự không lọt được vào top 3, chúng ta cũng không còn gì để tiếc nuối. Dù sao, trong ngành thiết kế cũng có rất nhiều nhân tài”
Bạch Hoài An nghe anh nói như vậy, cúi đầu cười, cũng không nói thêm gì.
Thật ra, cô vẫn có lòng tin với chính bản thân mình.
Nói nhiều như vậy, cũng chỉ để cho Trần Thanh Minh an tâm, chỉ là không ngờ anh ta nghĩ nhiều như thế, cái nhìn cũng rất thoáng.
Âm thanh trên sân khấu vẫn tiếp tục vang lên, đã đến màn trình diễn của thí sinh số 20 rồi, trình diễn thêm 5 thí sinh nữa là đến thời gian nghỉ ngơi giữa giờ.
Vào lúc này, phòng làm việc của Bạch Hoài An vang lên tiếng gõ cửa.
Cô buồn bực nhíu mày, thời điểm này lại có ai đến đây cơ chứ, không phải lại là An Bích Hà đến đây thuyết giáo cho cô nghe đó chứ?
Bạch Hoài An đứng dậy đi ra mở cửa, là một nhân viên công tác mặc đồng phục: “Cô Bạch, có người tìm cô”.
Bạch Hoài An nghi hoặc nhìn anh ta: “Ai vậy?”
“Là một người họ Hoắc đến tìm cô, anh ấy nói có bất ngờ dành cho cô, bảo tôi dẫn cô đến một nơi.” Nhân viên công tác nhìn cô, chớp chớp mắt, mang theo một tia nhiều chuyện cùng mập mờ.
Bạch Hoài An nhảy lên một chút, khuôn mặt trắng sáng nhiễm lên một tầng đỏ ửng.
Cô nhớ ra, hôm nay Hoắc Tùng Quân vốn dĩ chuẩn bị đi cùng cô đến đây, nhưng vì công ty có việc đột xuất, không thể đến được, nói rằng sẽ cố gắng nhanh chóng xử lý xong công việc để tới xem cô thi đấu.
Trần Thanh Minh cũng nghe thấy những gì nhân viên công tác nói, chế nhạo nhìn về phía Bạch Hoài An: “Tôi vốn nghĩ rằng tổng giám đốc Hoắc lạnh như băng, không nghĩ tới lại tình cảm như thế?
Mặt Bạch Hoài An càng đỏ hơn: “Tổng giám đốc Trần, anh đừng nói nữa, anh ấy chỉ đến xem tôi thi đấu thôi”
“À..”
Trần Thanh Minh cố tình kéo dài âm điệu ra, rõ ràng không tin: “Cô đi nhanh đi, đừng làm tổng giám đốc Hoắc chờ lâu. Số thứ tự của cô ở gần cuối, thời gian sung túc, tí nữa còn có cả thời gian nghỉ ngơi, không cần gấp gáp, từ từ thôi”
Ba chữ “từ từ thôi” cuối cùng, bị anh ta chuyển đổi giọng điệu, tràn ngập mờ ám.
Bạch Hoài An lườm anh ta một cái, cười theo nhân viên công tác rời đi.
“Ôi, chỉ còn lại một mình mình cô đơn rồi” Trần Thanh Minh cảm thán, ngồi trên chiếc ghế nhỏ, buồn chán nhìn trang phục trình diễn đang treo ở trên.
Qua khoảng tầm 5 phút, phòng làm việc lại vang lên tiếng gõ cửa.
Trần Thanh Minh kinh ngạc quay đầu: “Nhanh vậy đã trở lại rồi?”
Anh ta đi ra, mở cửa, cười nói: “Hoài An, sao cô lại. .”
Vừa ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của Hoắc Tùng Quân, cả người khựng một chút, tỏ ra nghi hoặc: “Tổng giám đốc Hoắc, anh, sao anh lại ở đây?”
“Tôi đến xem Hoài An thi đấu, sao vậy?”
Anh nhìn vào bên trong, không nhìn thấy người trong lòng mình, mới hỏi Trần Thanh Minh: “Hoài An đâu?”
“Không phải anh.”
Trần Thanh Minh đang chuẩn bị nói ra, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vỗ mạnh vào trán mình một cái: “Nguy rồi”
“Rốt cuộc là thế nào?” Ánh mắt Hoắc Tùng Quân đột nhiên biến lạnh, nhìn chằm chằm Trần Thanh Minh.
Trần Thanh Minh cũng luống cuống: “Tôi… vừa nãy có một nhân viên công tác đến, nói là anh muốn tạo một điều bất ngờ cho Hoài An, chúng tôi cũng không nghi ngờ, Hoài An đã đi theo người đó rồi.”
Hoắc Tùng Quân sửng sốt một chút, lập tức xoay người chạy ra bên ngoài, đồng thời phân phó với Triệu Khôi Vĩ, cho người tiến vào hội trường tìm kiếm Bạch Hoài An.
Trần Thanh Minh cũng hoảng loạn, mục đích của loại thủ đoạn này rất rõ ràng, cố ý dẫn dụ Bạch Hoài An đi, giữ chân cô lại, nếu như không kịp đến để tham gia cuộc thi, sẽ bị coi như là bỏ quyền thi đấu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!